Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 428


Hắn vẫn luôn cho rằng mình nắm chắc thắng lợi!

Trong miệng không dừng lẩm bẩm, "Không có khả năng, không có khả năng!"

Lưu đại nhân đứng thẳng lưng, nên nói ông đều đã nói, vì vậy chắp ta với Phòng Minh Tam, "Phòng đại nhân, hiện tại người đều đã ở trong đại lao, phiền ngươi báo cáo với triều đình."

"Lưu đại nhân yên tâm."

"Ta cần phải đi xử lý chuyện của tiêu cục Long Dương, sẽ không ở lại đây nữa."

Lưu đại nhân lại vội vàng rời đi!

Lúc này, Vân Đồng Dương đang đối mặt với ba lớp vây quanh bên ngoài, tâm như tro tàn!

Hắn ta ngửa đầu cười lớn một tiếng!

"Uổng cho Vân Đồng Dương ta thông minh một đời, nhưng lại nhất thời hồ đồ."

Lý Minh Châu vẫn luôn nghẹn ngào không nói, nói với hắn ta, "Đại ca, đã tới nông nỗi này, không ai trốn thoát được."

Không ngờ ——

Vân Đồng Dương xoay người, vẻ mặt âm ngoan, "Ngũ đệ a Ngũ đệ, ngươi yên tâm, ta trốn không thoát, ngươi cũng trốn không thoát, ta sẽ không cô đơn lên đường, ta còn muốn kéo ngươi chôn cùng với ta."

"Cái gì?"

"Ngươi cho rằng chén trà lúc trước ngươi uống, chỉ là một chén trà bình thường thôi sao?"

"Ngươi......"

"Trong trà có độc, ta đã đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.
Ngũ đệ, đừng trách đại ca ta ngoan độc.
Tất cả đều là phòng vạn nhất."

Nói xong, hắn ta cười to.



Lý Minh Châu ôm ngực, không dám tin!

Ngay sau đó, ngực ông ta giống như bị thứ gì đó ăn mòn, nóng rực, sau đó phun ra một búng máu từ trong miệng.


Cả người mềm nhũn gục xuống mặt đất!

Khoảnh khắc sau, Mộ Nhược lao tới, dùng ngón trỏ và ngón giữa nhấn mạnh xuống một vị trí dưới gáy của Lý Minh Châu ba tấc, nắm cổ tay của ông ta xem mạch một lát.


Sau đó hắn móc ra một viên thuốc viên, nhét vào trong miệng ông ta.


"Không chết được!" Mộ Nhược nói.


Lý Minh Châu uống thuốc, được bộ khoái nâng đỡ ngồi xuống một bên.


Vân Đồng Dương không tin, "Không có khả năng, đó là hạc đỉnh hồng (thạch tín).
Hắn không có khả năng không sao."

"Độc là kịch độc không sai, nhưng ngươi lại pha nó vào một ấm trà.
Chẳng lẽ không ai nói với ngươi, khi pha hạc đỉnh hồng với trà hoa nhài, phải sau sáu canh giờ (12h) độc tính mới chạy từ yết hầu đến trái tim sao? Nếu được giải độc trước sáu canh giờ, chỉ bị tổn thương thân thể, sẽ không mất mạng."

Hắn ta không biết!

Cũng không có người nào từng nói với hắn ta như vậy!

Khuôn mặt hắn ta xám xịt như tro, nhưng trong lòng vẫn hận!

Hắn ta vất vả mới gây dựng được tiêu cục Long Dương, lúc này đã bị phá huỷ, trong lòng tức giận, mọi thù hận đều chuyển sang Kỷ Vân Thư.


Hắn ta tức giận chỉ, "Chính ngươi đã hại ta chật vật như thế.
Cả đời Vân Đồng Dương ta sao có thể thua trong tay thư sinh như ngươi? Cho dù ta chết, ta cũng muốn kéo ngươi đệm lưng."

Nói xong, hắn ta lao người tới trước mặt Kỷ Vân Thư, năm ngón tay mở rộng như móng vuốt, muốn nắm lấy cổ của Kỷ Vân Thư.



Nếu như thật sự bị hắn ta nắm được, chỉ cần dùng ba phần lực, cổ của Kỷ Vân Thư chắc chắn gãy.


Nhưng hắn ta biết đâu rằng, Cảnh Dung đang ở bên cạnh nàng!

Tay hắn ta còn chưa đụng tới một sợi tóc của Kỷ Vân Thư, Cảnh Dung đã rút đao trong tay bộ khoái, nhắm chuẩn mục tiêu, bổ mạnh tới.


Vừa lúc chém vào trên cánh tay Vân Đồng Dương.


Sau đó, Cảnh Dung đá một chân, gạt hắn ta ngã xuống mặt đất, bộ khoái gần đó tóm chặt lấy hắn ta.


Cánh tay bị thương, ngực bị đá, Vân Đồng Dương giống như một lão hổ bị rút răng, không còn sức đánh trả.


Ánh mắt Cảnh Dung âm trầm nhìn Vân Đồng Dương bất lực dãy giụa dưới mặt đất, nói, "Vân Đồng Dương, ngươi tốt nhất thành thật thừa nhận tội của ngươi.
Nếu ngươi dám động tới một sợi tóc của Kỷ tiên sinh, bổn vương sẽ lấy đầu ngươi tại chỗ."

Hắn nói cực kỳ tàn nhẫn!

Vân Đồng Dương ấn mạnh lên cánh tay đang chảy máu của mình, kinh hô, "Ngươi là Dung Vương?"

"Hay là ngươi muốn bổn vương khắc hai chữ này ở trên đầu ngươi?"

Không cần, cảm ơn!

Khóe môi Vân Đồng Dương trắng bệch, cuối cùng nói không nên lời.


Phòng Minh Tam nói, "Vân Đồng Dương, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi đã giết Lý Xa.
Chờ bản quan thượng tấu lên triều đình, định tội ngươi.
Người tới, áp hắn vào thiên lao, chờ xử lý."


"Đợi đã!"

Kỷ Vân Thư ngăn lại.


"Kỷ tiên sinh còn có chuyện gì?"

Nàng nói, "Nếu cái chết của Lý Xa đã điều tra rõ.
Vậy cũng nên điều tra rõ ba vụ án mạng bị quỷ hồn lấy mạng kia."

"Kỷ tiên sinh muốn nói, hung thủ cũng là Vân Đồng Dương?"

"Không phải." Nàng trực tiếp phủ định, sau đó nhìn Vân Đồng Dương, sắc mặt ngưng trọng, hỏi một câu, "Không biết Vân tiêu đầu còn nhớ rõ chuyện cũ xảy ra hai mươi năm trước?"

Vân Đồng Dương mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc không nói.


"Nếu như ngươi đã quên, vậy tại hạ sẽ nhắc nhở cho ngươi một chút." Nàng nói, "Hai mươi năm trước, tiên hoàng băng hà, tân đế lên ngôi, chư quốc Đại Lâm vào kinh tặng lễ.
Khi đi qua vùng biên cảnh phương Bắc, không ngờ bị cướp đoạt không còn lại gì.
Những trân bảo bị cướp đều giá trị liên thành.
Lúc ấy, quan viên Lễ Bộ âm thầm phái người điều tra rất lâu, nhưng không hề có manh mối.
Cũng đúng một năm kia, Lưu Bang phái giải tán, toàn bộ bảy vị đương gia biến mất, không ai biết bọn họ đi đâu, cũng không ai biết lúc ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bang phái lớn nhất giang hồ giải tán, trong đó, nhất định có bí mật không thể cho ai biết, đúng không?"

Mọi người vừa nghe, dường như mơ hồ hiểu một chút.


Phòng Minh Tam nói, "Ý của tiên sinh chính là, trân phẩm năm đó, là việc làm của Lưu Bang phái?"

"Vậy phải xem Vân tiêu đầu nói như thế nào."

Vân Đồng Dương thở hổn hển quỳ trên mặt đất, ngước đôi mắt đen bóng, người sắp chết, không cần giảo biện.


Hắn ta bất lực hừ lạnh một tiếng, "Không sai, những trân phẩm kia là chúng ta đoạt, vậy thì như thế nào? Dù sao ta cũng là người sắp chết, ôm thêm một tội có gì đáng sợ?"

"Ngươi sai rồi, tại hạ không phải muốn gán thêm một tội danh cho ngươi, mà là muốn biết, trong bảy người các ngươi, có phải hai mươi năm trước đã chết một người hay không?"

Ồ!

Bảy đương gia, chỉ xuất hiện sáu người, hay là người thứ bảy thật sự đã chết?

Vân Đồng Dương trầm mắt xuống: "Vì sao ngươi hỏi như vậy?"


Nàng nói, "Lý phu nhân nói với tại hạ, hai mươi năm trước, sau khi bảy người các ngươi cướp đoạt những trân bảo kia thì xảy ra tranh cãi kịch liệt.
Ngày hôm sau, Nhị đương gia mất tích, các ngươi cũng rất nhanh giải tán Lưu Bang phái.
Vì vậy, hắn căn bản không phải mất tích, mà là đã bị các ngươi giết."

Lời này không phải là dò hỏi, mà là khẳng định.


Vân Đồng Dương híp mắt, "Hừ, lão nhị là người tham sống sợ chết.
Hắn lo lắng triều đình truy cứu xuống, vì thế muốn chúng ta trả lại toàn bộ trân bảo.
Chính vì hắn tham sống sợ chết, sáu người chúng ta mới cùng nhau giết hắn, để chó hoang ăn xác của hắn.
Chúng ta có được số tiền kia, không cần tiếp tục sống trên đao thương nữa.
Vì vậy tiền chia, từng người rời đi.
Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn nói, quỷ hồn lão nhị tới tìm chúng ta báo thù, giết mấy người Ngô Lỗi?"

"Trên đời này không có quỷ thần."

"Vậy ngươi hãy nói xem, ba người bọn họ chết như thế nào?"

Sắc mặt Kỷ Vân Thư ngưng trọng, bước vài bước tới gần hắn ta, cúi thấp người xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nói "Nếu như Lý phu nhân nói không sai, nhị đương gia kia, năm đó còn có một nhi tử ba tuổi, đúng không?"

Trong nháy mắt, Vân Đồng Dương sững sờ, lòng bàn tay căng thẳng.


Một lát sau, hắn ta mới dần dần có phản ứng lại, lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm, "Không có khả năng, hài tử kia......
Năm đó cũng chết rồi."

Đột nhiên ——

"Hắn chưa chết!"

Người nói chuyện, chính là Lý Minh Châu!

Ông ta cúi đầu, ánh mắt dán chặt xuống mặt đất, một lần nữa nhẹ giọng nói, "Đại ca, hài tử kia......
chưa chết."

"Sao có thể? Ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi cho nó uống chén độc dược kia."

"Đó không phải độc dược."


.

Bình Luận (0)
Comment