Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 14

Nghe Mễ Cửu nói, Mạnh Hiểu Dư sợ ngây người. Hiện tại là tình huống gì? Chẳng lẽ hiện tại là tình huống mình sắp mở bàn tay vàng sao? Hay là kỹ năng thiết yếu mà Đại Thần xuyên không tặng cho mỗi một người xuyên không? Phải biết tế bào vận động của Mạnh Hiểu Dư cũng không phải quá phát triển, ngoại trừ khi còn bé bởi vì thân thể không tốt bị gia gia nhà mình buộc học Thái Cực Quyền, Thái Cực Kiếm, còn có cái gì Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự. Ngoại trừ những môn thể thao cường thân kiện thể chậm rì rì này. ( Đối với Mạnh Hiểu Dư mà nói Thái Cực quyền, Thái Cực Kiếm, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh chính là thể thao chậm rì rì. Hỏi nàng vì sao lại nghĩ như vậy? Đáp án rất đơn giản chính là gia gia nói.) Còn những môn thể thao khác thì Mạnh Hiểu Dư rối tinh rối mù. Nhưng mà sau khi ngơ một hồi, Mạnh Hiểu Dư liền hoàn hồn. Lấy lại tinh thần, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ đều sắp nhảy dựng lên, thầm nghĩ lại. Dựa theo cách nói của lão đầu, tư chất thân thể của mình phi thường thích hợp học võ. Vậy có phải đại biểu mình rất nhanh có thể trở thành võ lâm cao thủ hay không? Vừa nghĩ tới mình chẳng mấy chốc sẽ trở thành võ lâm cao, Mạnh Hiểu Dư không thể không hưng phấn.

Phía Mạnh Hiểu Dư thì vui không ngậm miệng được, còn phía hai tỷ muội Hàn Như Băng lại có hơi kinh ngạc. Vừa rồi lời nói của Mễ Cửu các nàng cũng nghe được, không nghĩ tới tiểu gia hỏa kia lại có tư chất tốt như vậy.

“A...a... hiện tại sư phụ có thể liền dạy ta khinh công không?” Mạnh Hiểu Dư mong đợi nhìn Mễ Cửu. Thế nhưng đợi lâu cũng không thấy Mễ Cửu đáp ứng, Mạnh Hiểu Dư lại nói: “A, sư phụ, từ nhỏ gia gia của ta đã nói cho ta biết, cho dù một bữa cơm ngươi ăn nhiều cỡ nào, cũng không thể nào lập tức liền có thể ăn thành mập mạp. Cho nên coi như võ công của sư phụ lợi hại hơn nữa, cho dù tư chất của ta tốt. Ngươi cũng không có khả năng lập tức liền dạy ta thành một võ lâm cao thủ đi! Giang hồ hiểm ác, sư phụ hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy hẳn là rất rõ ràng đi. Trên giang hồ người có võ công cao nhiều như vậy, vạn nhất ngày nào có người nhìn ta không vừa mắt, muốn giết ta mà ta ngay cả kỹ năng bảo mệnh cơ bản cũng không có, không khéo không đợi ta trở thành võ lâm cao thủ đã ngỏm củ tỏi. Nếu như vậy, sư phụ muốn đi đâu tìm lại một đồ đệ tư chất tốt như ta a!” Nói xong những lời này, Mạnh Hiểu Dư nước mắt rưng rưng nhìn Mễ Cửu.

Nhìn ánh mắt tội nghiệp của Mạnh Hiểu Dư, suy nghĩ lại một chút lời nói vừa rồi của Mạnh Hiểu Dư liền cảm thấy Mạnh Hiểu Dư nói có đạo lý, giang hồ hiểm ác cao thủ lại nhiều, mà Mạnh Hiểu Dư xác thực cũng không có khả năng lập tức liền trở thành cao thủ. Mà coi như nàng có thể lập tức trở thành cao thủ nhưng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*, ai có thể đảm bảo đồ đệ ngoan của hắn nhất định có thể đánh thắng những cao thủ võ lâm kia? Nghĩ đến đây Mễ Cửu quyết định, ngoại trừ “Trảm Phong đao pháp” hắn muốn giao cả khinh công “Ngự phong bộ” kiêu ngạo nhất của hắn cho đồ đệ ngoan. Kỳ thật tuyệt kỹ thành danh của Mễ Cửu ngoại trừ “Trảm Phong đao pháp” còn có hai tuyệt kỹ khác rất lợi hại, một trong đó chính là khinh công “Ngự phong bộ“.

“Đồ đệ ngoan nói rất có lý, lão đầu tử ta sẽ dạy ngươi một tuyệt kỹ khác là “Ngự phong bộ“.”

“Ngự phong bộ”? Là khinh công rất lợi hại sao?” Mạnh Hiểu Dư nháy mắt hỏi.

“Đương nhiên, đây chính là một tuyệt kỹ khác rất lợi hại của lão đầu tử ta nha!” Mễ Cửu kiêu ngạo nói.

“Vậy đây cũng là một trong những tuyệt kỹ của ngươi, vậy sao lúc ta vừa mới hỏi, ngươi làm gì không dạy ta?” Mạnh Hiểu Dư tức giận mà hỏi.

“Đó không phải là bởi vì ngươi nói học khinh công chỉ là vì giữ mệnh sao a.” Mễ Cửu có chút ngượng ngùng nói.

“Hiện tại nghĩ thông?” Mạnh Hiểu Dư chế nhạo hỏi.

“Ân, lão đầu tử ta nghĩ thông suốt, đánh không lại ta liền trốn. Nếu như đánh không lại còn trốn không thoát, đây không phải là càng mất mặt?” Mễ Cửu dõng dạc nói. (quân tử báo thù mười năm chưa muộn nhỉ? =))))

“Ân, ân, sư phụ nói quá có đạo lý.” Mạnh Hiểu Dư vội vàng phụ họa.

Hai tỷ muội Hàn Như Băng nhìn hai sư đồ bên kia một nói một phụ họa. Đều im lặng lắc đầu, Hàn Như Băng nhìn sắc trời đã không còn sớm liền nói với Mễ Cửu: “Tiền bối nhìn sắc trời đã không còn sớm, chúng ta tiếp tục đi tiếp để đến trấn tiếp theo hay sao?”

“Ân, không cần, qua đêm ngay rừng cây bên đường đi!” Mễ Cửu nghĩ một lát liền nói ra. Sau đó liền quay đầu nói với Mạnh Hiểu Dư: “Đồ đệ ngoan, mặc dù tư chất ngươi rất tốt, nhưng lại thân không một chút nội lực. Muốn học thành cảnh giới tối cao của “Ngự phong bộ” là rất khó. Cho nên lão đầu tử ta quyết định đêm nay truyền cho ngươi một ít nội lực, ngày mai liền bắt đầu dạy ngươi “Ngự phong bộ”, được không?”

“Thật sao a? Sư phụ quá tốt rồi, ta yêu ngươi chết mất, chụt.” Nghe Mễ Cửu nói, Mạnh Hiểu Dư cao hứng hoan hô một tiếng, sau đó ôm Mễ Cửu liền hôn một hơi, lại chạy qua một bên vui vẻ.

“Xú nha đầu, lại dám chiếm tiện nghi lão đầu tử? Lão đầu tử ta bao nhiêu tuổi rồi, ngươi cư nhiên còn chiếm ta tiện nghi..........” Mễ Cửu bị Mạnh Hiểu Dư hôn một cái, tức hổn hển oanh tạc Mạnh Hiểu Dư. Mà Mạnh Hiểu Dư thì tiếng có tiếng không trả lời.

========= ta là đường phân cách thời gian ========

Sáng sớm thời tiết hơi lạnh, mặt trời từ đông mới chậm rãi mọc lên. Chim chóc đứng ở trên nhánh cây, hót những khúc vui tai. Hết thảy đều tốt đẹp như thế, nhưng mà....

“Xú nha đầu, đã nói cho ngươi bao nhiêu lần? Một chiêu kiếm pháp kia là phải đâm nghiêng ra, không phải bổ nghiêng ra. Tại sao ta lại thu đồ đệ đần như ngươi a.”

“Xú lão đầu, ta vừa mới nhìn thấy chính là ngươi bổ nghiêng ra như vậy mà! Còn có ta đần chỗ nào? Là ngươi không biết dạy đi, chẳng lẽ ngươi chưa nghe một câu nói sao? Đó chính là, không có đồ đệ không thể dạy, chỉ có sư phụ không biết dạy.”

“A xú nha đầu ngươi còn cùng ta mạnh miệng đúng không? Phản rồi...”

Hai tỷ muội Hàn Như Băng im lặng nhìn hai sư đồ bên kia đấu võ mồm, đều không để ý tới. Bởi vì tiết mục dạng này đã diễn ra rất nhiều lần rồi. Một lát sau Hàn Như Băng đi tới bên cạnh Mạnh Hiểu Dư cùng Mễ Cửu còn đang đấu võ mồm, nói: “Tiểu gia hỏa, tiền bối đi qua ăn một chút gì rồi luyện tiếp.”

Nghe được có ăn Mạnh Hiểu Dư lập tức ngừng đấu võ mồm cùng xú lão đầu, chạy tới bên cạnh Hàn Như Sương cầm lấy bánh bao thịt lúc sáng Hàn Như Sương đi đến tiểu trấn phía trước bắt đầu ăn từng ngụm lớn. Một tháng qua, mỗi ngày trời còn chưa sáng nàng liền bị lão đầu tử thối tha kia kéo dậy luyện công. Mỗi ngày đều bị xú lão đầu thao luyện gần chết, bởi vậy xưng hô Mạnh Hiểu Dư đối với Mễ Cửu bắt đầu từ sư phụ biến thành xú lão đầu. Hơn nữa còn mỗi lần đều cùng xú lão đầu mạnh miệng, Xú lão đầu tức giận đến đổi xưng hô từ đồ đệ ngoan biến thành xú nha đầu.

Mễ Cửu khinh bỉ nhìn thoáng qua Mạnh Hiểu Dư đang ngồi bên cạnh Hàn Như Sương ngụm lớn ăn bánh bao, nói: “Xú nha đầu, hiện tại “Ngự phong bộ” ngươi đã học xong, mặc dù kiếm pháp vẫn mới tạm được, nhưng thường xuyên luyện tập không quá nửa năm hẳn là cũng không kém bao nhiêu. Còn có nội công tâm pháp phải thường xuyên luyện tập, không cho phép lười biếng biết không?” Vừa nói vừa từ trong ngực móc ra một bản sách ghi chép chưởng pháp ném cho Mạnh Hiểu Dư, nói: “Bản “Lăng Phong chưởng pháp” này chính ngươi dựa vào phương pháp trên đó mà luyện, nếu có chỗ nào không biết có thể hỏi hai tiểu nha đầu bên cạnh ngươi.” Mễ Cửu nói chỉ chỉ hai tỷ muội Hàn Như Băng, sau đó còn nói: “Sư phụ ta đi trước đây.”

“Xú lão đầu ngươi muốn đi đâu?” Mạnh Hiểu Dư nuốt xuống bánh bao trong miệng, cầm lấy bí tịch võ công Mễ Cửu ném vào trong ngực nàng, hỏi.

“Lão đầu tử ta có chuyện phải đi làm trước, ngươi tiếp tục cùng hai nha đầu kia đi Phú Vân Thành đi. Còn có kiếm pháp nhất định phải thường xuyên luyện, ta đưa cho ngươi quyển “Lăng Phong chưởng pháp” kia cũng phải luyện biết không? Lần sau nếu ta thấy võ công ngươi không có tiến bộ xem ta như thế nào thu thập ngươi. Được rồi, không nói với ngươi nữa, lão đầu ta đi trước đây.” Nói xong liền thi triển khinh công bay mất.

Mạnh Hiểu Dư nhìn phương hướng xú lão đầu bay đi, nói với Hàn Như Băng: “Như Băng tỷ tỷ, lão đầu tử thối tha kia đi làm gì a, sao đi vội vã như vậy?”

“Ta cũng không biết, có thể có chuyện trọng yếu đi.” Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư nói, trong mắt là nụ cười như có như không. Nàng nhìn tiểu gia hỏa trước mắt này, có chút muốn cười, suy nghĩ về buổi tối một tháng trước.

“Đồ đệ ngoan, hiện tại ta sẽ truyền một ít nội lực cho ngươi, ngươi ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên gối, thả lỏng tinh thần, cái gì cũng không cần nghĩ.” Mễ Cửu nhìn Mạnh Hiểu Dư dựa theo hắn nói mà làm tốt hết thảy liền khoanh chân ngồi sau lưng Mạnh Hiểu Dư, hai tay vận nội lực chống ở phía sau lưng Mạnh Hiểu Dư chậm rãi chuyển nội lực vào trong cơ thể nàng. Mà trong quá trình chuyển, trong lòng Mễ Cửu thì vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện kinh mạch của Mạnh Hiểu Dư so với người bình thường thô hơn rất nhiều, mà hắn cư nhiên còn phát hiện, nội lực hắn chuyển cho Mạnh Hiểu Dư cũng không tụ ở đan điền. Mà là tản mạn khắp nơi ở kỳ kinh bát mạch, cái này khiến Mễ Cửu cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nhưng kỳ quái thì kỳ quái, hắn cũng không dừng việc truyền nội lực cho Mạnh Hiểu Dư, thế nhưng là càng gần cuối hắn càng giật mình. Bởi vì hắn đã chuyển gần hai mươi năm nội lực cho Mạnh Hiểu Dư, nhưng Mạnh Hiểu Dư thì một chút biểu hiện khó chịu cũng không có. Bình thường người giống Mạnh Hiểu Dư chưa tập qua bất luận võ công cùng nội lực gì mà nói, đột nhiên tiếp nhận nhiều nội lực như vậy thân thể khẳng định sẽ chịu thống khổ rất lớn. Nhưng Mạnh Hiểu Dư dường như ngược lại một chút cảm giác cũng không có, cái này làm sao không khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái? Lại một lát sau, Mễ Cửu rốt cục ngừng truyền nội lực cho Mạnh Hiểu Dư, xoa xoa mồ hôi trên trán. Mễ Cửu đứng dậy xem xét tình huống của Mạnh Hiểu Dư, trong lòng càng là ngạc nhiên. Hắn đã cho Mạnh Hiểu Dư hơn ba mươi năm công lực. Nhưng thần sắc Mạnh Hiểu Dư vẫn như thường, một điểm biểu hiện khó chịu cũng không có. Mễ Cửu lại dò xét mạch tượng của Mạnh Hiểu Dư, lại phát hiện đan điền Mạnh Hiểu Dư vẫn rỗng tuếch như cũ, vì vậy hắn vội vàng kêu Mạnh Hiểu Dư dựa theo phương pháp hắn nói mà làm. Chẳng qua là sau khi hắn trông thấy Mạnh Hiểu Dư dễ như trở bàn tay chém đứt một gốc tiểu thụ, đã kinh ngạc không biết nên nói cái gì cho phải. Rõ ràng nội lực đã vào trong cơ thể Mạnh Hiểu Dư, nhưng mà đan điền lại rỗng tuếch. Rõ ràng đã có ba mươi năm nội lực, nhưng lại không cảm giác được một tia nội lực nào tồn tại. Nhưng mà càng làm cho hắn giật mình còn ở phía sau kia?

Khi bắt đầu dạy Mạnh Hiểu Dư học “Ngự phong bộ”, hai tỷ muội Hàn Như Băng cũng kinh ngạc. Bởi vì Mạnh Hiểu Dư học rất nhanh, vẻn vẹn chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi liền hoàn toàn học xong “Ngự phong bộ“.

“Ngự phong bộ” tổng cộng chia làm ba giai đoạn. Học được giai đoạn thứ nhất liền có thể vượt nóc băng tường, lăng không phi độ. Học được giai đoạn thứ hai tốc độ càng như gió, đạp tuyết vô ngân. Học được giai đoạn cuối cùng, liền như tên chiêu, không cần mượn lực cũng có thể phi hành trên không trung thời gian dài, tốc độ kia càng nhanh như ngự phong phi hành, lại có thể tùy ý biến hóa tốc độ nhanh chậm. Thiên hạ hiện nay người biết khinh công này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mà người luyện đến giai đoạn thứ ba càng là phượng mao lân giác*. Nhưng mà Mạnh Hiểu Dư cư nhiên chỉ dùng ngắn ngủi bảy ngày liền học được, hơn nữa còn dễ dàng học được giai đoạn thứ ba. Điều này có thể không khiến ba người kinh ngạc sao? Nhưng mà càng làm cho người ta giật mình là, Mạnh Hiểu Dư chỉ dùng bảy ngày liền học được tuyệt thế khinh công nhưng lại hơn nửa tháng cũng không học nổi một bộ kiếm pháp nhập môn vô cùng đơn giản, cái này khiến Mễ Cửu cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng hết nói nổi.

*quý hiếm, ít ỏi.

--------------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tuyên bố trước một chuyện, Tiểu Vũ cũng không dự định để Tiểu Mạnh trở thành võ lâm thần thoại gì...

---------------------------------------------------

Mấy bạn vào bachgiatrang.com chơi cho đông vui nha:)) sẵn tiện ủng hộ mấy bộ này mình up bên đó:D Ai ko đăng ký nick được cứ inbox wattpad cho mình hoặc inbox fanpage Bách Gia Trang trên facebook. Mình sẽ giúp tới nơi tới chốn:3

Các b vào đó “cuồng Thanks” mình cũng k phiền đâu (≧∇≦)/. Đang gom ngân lượng bên đó (≧∇≦)/

Đa tạ o(≧∇≦o)
Bình Luận (0)
Comment