Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 2

́ trúng mỹ nữ

Kiêu quốc, ngoại ô Phú Vân Thành. Hai bạch y nữ tử đang ngồi trò chuyện dưới một cây đại thụ.

“Tiểu Sương Sương a, muộinói tại sao lần này lão đầu Triệu Thiên Du kia đột nhiên lại phát Anh Hùng Thiếp* đi khắp nơi mời dự Đại hội anh hùng đây?” Một trong hai vị xinh đẹp bạch y nữ tử nói với vị bạch y nữ tử bên cạnh. Nhưng nữ tử kia rõ ràng khá lạnh lùng, lời nói ra cũng tương đối lạnh. ''Không biết.''

*Thiệp mời tham dự đại hội thời xưa

“Aii...nói chuyện với muội thật không thú vị.” Nữ tử xinh đẹp nói như vậy.

“......”

“Muội nói xem tốt xấu gì muội cũng là muội muội ruột của Hàn Như Băng ta, là nhị cung chủ của Hướng Khuyết Cung, tại sao ưu điểm của ta muội một chút cũng không học được chứ? Lẽ nào chúng ta không phải cùng một nương sinh ra? Không đúng a, chúng ta chính là song sinh a” nữ tử xinh đẹp vẫn như lúc nãy tự nói chuyện một mình.

“......”

Lúc nữ tử xinh đẹp còn muốn nói, lại bị một thanh âm lạnh như băng cắt đứt ''Chúng ta cần phải đi rồi'' nữ tử lạnh lùng nói xong đứng dậy chuẩn bị đi.

A....... Người đâu cứu mạng a......Kèm theo âm thanh từ trên trời còn có ''Ầm'' một tiếng kèm theo, chấn động đến chim chóc cây cỏ.

Nói đến bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư của chúng ta, từ lúc té xuống cũng đã chuẩn bị tâm lý té thành bánh nhân thịt, mà bây giờ lại...

Ồ, tại sao không đau? Hơn nữa còn mềm mại? Lẽ nào thượng đế nghe được lời cầu nguyện của ta? Hay là kỳ thực ta đã chết, cho nên mới không có cảm giác đau đớn? Nhưng mà nếu như ta chết rồi làm sao còn có cảm giác đây? Quan tâm cảm giác gì làm chi, miễn là không chết, không chết là chuyện tốt. Nghĩ tới đây, bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư lại bắt đầu vui vẻ.

“Ngươi có thể đứng dậy chưa?” Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư đang vui vẻ, một thanh âm lạnh như băng từ đỉnh đầu vang lên.

“A, có thể.”

“Vậy sao ngươi vẫn chưa chịu dậy?” Thanh âm lạnh như băng lần nữa vang lên, chẳng qua là hình như còn lạnh hơn vừa rồi.

“Nha, ta lập tức đứng lên.” Mạnh Hiểu Dư nói xong cũng không giữ nguyên tư thế nằm dài trên mặt đất, tuy rằng mới vừa rồi nàng không lập tức đứng dậy, ngoại trừ lo xác định mình chết hay chưa, cũng bởi vì đất này thật mềm, nằm lên rất thoải mái. Chống lên mặt đất mềm mại, đứng dậy.

Ồ? Đây là chổ nào?

“Lấy tay của ngươi ra” lần này là âm thanh phẫn nộ.

Tay? Nghe được câu này, Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nhìn lại trên tay của mình, không nhìn thì tốt, vừa nhìn liền giật mình. Thì ra nãy giờ mình ngồi trên người một nữ nhân, mà tay của mình vừa vặn đặt trên ngực của nàng. Nhìn lên thì vừa thấy một gương mặt đầy hắc khí.

“Quỷ a...” Kèm theo một tiếng quỷ a này, Mạnh Hiểu Dư của chúng ta liền vinh quang nằm úp xuống. Aii! Không có cách nào, ai bảo Mạnh Hiểu Dư sợ nhất là quỷ làm chi.

Nhịn xuống xúc động muốn một chưởng vỗ chết người đang nằm trên người mình, Hàn Như Sương một cước đá tên trên người mình xuống. Đỡ ngực đứng lên, hai mắt bắt đầu đánh giá người vừa bị nàng đá một cước nằm trên mặt đất, lúc này người nằm trên đất hai mắt nhắm nghiền. Hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa phải, trắng nõn mà nhàn nhạt phấn hồng, hai mắt nhắm nghiền nhìn không ra lớn nhỏ, lông mi cong dài, mũi nhỏ mà cao, miệng nho nhỏ, nhưng môi thật mỏng, cằm thật nhọn, vừa nhìn chính xác là khuôn mặt của một tiểu mỹ nhân đáng yêu, trên cao nhìn xuống, hàng mi xinh đẹp của Hàn Như Sương bắt đầu nhíu lại. Cũng không phải vóc người Mạnh Hiểu Dư rất kém cỏi, ngược lại vóc người của Mạnh Hiểu Dư còn tốt vô cùng, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, tuy rằng không phải rất lớn nhưng là tuyệt đối cũng không phải sân bay hay gì đó. Nếu như vậy thì tại sao Hàn Như Sương lại nhíu máy chứ? Bởi vì y phục, không sai, lúc này bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư của chúng ta đang mặc trên người là y phục người hiện đại xem như hơi mát mẻ còn người cổ đại nhìn vào giống như là không có mặc gì, bại lộ tuyệt đối có thể đem ngâm lồng heo, đó chính là quần short.

Sau khi quan sát xong người đang nằm, Hàn Như Sương cúi đầu trầm tư một chút, liền quay đầu dùng nhãn thần hỏi Hàn Như Băng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh sợ đến mức hóa đá, bây giờ nên làm gì? Rốt cục đến tính nhẫn nại của Hàn Như Sương hầu như gần cạn sạch, bạn nhỏ Hàn Như Băng mới phản ứng lại. Lập tức bạo phát ra từng trận cười lớn, sau khi cười được một hồi, lúc muội muội của mình ném qua một phi đao thì ngừng lại. Hàn Như Băng một tay tiếp được phi đao muội muội ném tới, một tay che lại phần bụng cười đến đau nhức đi tới chỗ Mạnh Hiểu Dư đang nằm. Sau khi đi đến bên cạnh Mạnh Hiểu Dư, ngồi xuống, đưa tay phải ra vỗ vỗ trên mặt của Mạnh Hiểu Dư. Mà Mạnh Hiểu Dư của chúng ta cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác hơi đau, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt không phải là khuôn mặt hết sức vặn vẹo hơn nữa còn đầy hắc khí vừa đem mình dọa ngất. Mà là khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ, đẹp quá, ta lên thiên đường rồi sao? Tại sao có thể gặp được tiên nữ chứ? Sau đó lập tức ngồi dậy, ôm lấy tiên nữ trước mặt bắt đầu khóc lóc kể lể. “Hu hu

~~ tiên nữ tỷ tỷ van cầu ngươi đừng mang ta lên thiên đường, ta còn rất trẻ, còn có rất nhiều món ngon ta chưa ăn qua, rất nhiều chuyện vui ta còn chưa chơi, rất nhiều phong cảnh xinh đẹp ta chưa ngắm, hơn nữa quan trọng nhất là ta còn chưa yêu đương a. Lại chết như vậy mà lên thiên đường, ta không cam lòng a. Hơn nữa ta không phải tự nguyện chết, ta bị mặt quỷ kinh khủng dọa cho chết a, tiên nữ tỷ tỷ ngươi nói ta từ vực cao như vậy rơi xuống cũng chưa chết, kết quả bị khuôn mặt kinh khủng hù chết. Ta thật oan uổng a, tiên nữ tỷ tỷ ngươi nhất định phải giải oan cho ta, ngươi nhất định phải trả ta về nhân gian. Nếu như ngươi trả ta về nhân gian, ta nhất định sớm muộn gì cũng thắp ba nén hương cảm tạ ngươi.....(phía dưới rút gọn 3 vạn chữ)”

Hàn Như Sương đen mặt nhìn người nhào vào trong lòng tỷ tỷ mình khóc lóc kể lể, khi nghe đến câu kia ''Ta là bị mặt quỷ kinh khủng dọa chết a'' vốn là khuôn mặt lạnh đông chết người, hiện tại càng phủ thêm một tầng sương đen. Mà Hàn Như Băng trong lúc bị Mạnh Hiểu Dư đột nhiên ôm lấy khóc lóc kể lể thì lại tiếp tục sững sờ.

Nửa giờ trồi qua, Mạnh Hiểu Dư vẫn còn đang khóc lóc kể lể, còn Hàn Như Sương bên cạnh mặt đen đã không thể đen hơn, rốt cục đến thời điểm không nhịn nổi nữa mà bạo phát. Chỉ thấy nàng bước nhanh đi tới, một tay lôi Mạnh Hiểu Dư trong lòng Hàn Như Băng lạnh lùng hỏi:

“Ngươi khóc đủ chưa?” Mạnh Hiểu Dư vốn đang khóc lóc kể lể hăng say lại bị giọng nói lạnh lùng đông lạnh đến rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy nữ tử mặt lạnh như băng đang căm tức nhìn nàng. Bị dọa đến im bặt, sợ sệt nhìn nữ nhân trước mặt. Mà Hàn Như Băng lúc muội muội nàng kéo Mạnh Hiểu Dư từ trong lòng nàng ra cũng đã phản ứng lại. Nàng nhìn nữ hài bị mặt lạnh của muội muội mình hù đến không dám nói lời nào, lắc đầu, lại nhìn một chút khuôn mặt đen lại của muội muội nhà mình liền cảm thán một chút, có bao nhiêu lâu không thấy được muội muội nhà mình bị tức đến mức độ này? Nữ hài này xem ra cũng có bản lĩnh. Nhìn bộ dạng của muội muội mình thì biết chắc nàng sẽ không nói chuyện chứ đừng nói đến việc hỏi lai lịch của nữ hài này, xem ra chính mình phải ra tay.

“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Vì sao ngươi lại từ trên trời rơi xuống đây? Vì sao ngươi ăn mặc kỳ quái như thế?” Hàn Như Băng nhìn nữ hài còn đang sợ hãi, cười hỏi liên tiếp mấy vấn đề. Lúc này Mạnh Hiểu Dư đang bị dọa đến, không biết làm sao bây giờ thì nghe được mấy câu hỏi liên tiếp liền ngẩn ra. Liền phát huy đức tính đứa bé ngoan, hỏi gì đáp nấy, mặc kệ người trước mắt là ai? Ngoan ngoãn trả lời các câu hỏi.

“Ta là Mạnh Hiểu Dư, nhà ở thành phố G, tiểu khu Phi Phượng, cao ốc Thiên Tường, tòa nhà C, lầu 26 phòng số 2608. Còn có, ta không phải từ trên trời rớt xuống, ta là bởi vì sáng sớm giúp mẹ đi mua tương, không cẩn thận bị cướp bắt, từ trên núi rơi xuống cùng mấy tên cướp. Mà y phục ta mặc là quần short trang phục hè, kì quái chỗ nào a?” Trả lời xong mấy vấn đề này, hậu tri hậu giác Mạnh Hiểu Dư rốt cục phát hiện, không đúng, tại sao ta phải nói cặn kẽ như vậy a? Còn nữa, đây là nơi nào? Rõ ràng ta bởi vì cầu xây dựng sụp mà từ trên núi té xuống, vậy tại sao lại ở chỗ này? Còn nữa còn nữa, hai nữ tử ăn mặc như đóng phim cổ trang là ai? Tại sao các nàng lại ở chỗ này?
Bình Luận (0)
Comment