Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 120

Edit: Lumi

Nhân vật lớn nào đó, đương nhiên chính là Cửu hoàng thúc, nhưng những điều này, một chữ Phượng Cửu Nhi cũng không dám nói.

"Cho dù như thế nào, tóm lại chúng ta cũng ở lại rồi."

Phượng Cửu Nhi nhảy qua chủ đề khác, nhận lấy hạt dưa Tiểu Anh Đào đưa tới, cắn.

"Ngày mai hẳn là ngày kiểm tra lứa học sinh mới, bây giờ Mộ Mục đang bị thương, buổi tối nghe ý kiến của Hoắc giáo úy, chúng ta cùng lắm là ngày mốt phải tiếp nhận vòng kiểm tra thứ hai."

"Bên phía chúng ta, võ công của Mộ Mục mạnh nhất, tâm trí cũng thận trọng nhất, ta đề nghị, Mộ Mục tạm thời làm đội trưởng của chúng ta, các ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta đương nhiên không phản đối." Tiểu Anh Đào cười hì hì, Mộ Mục làm đội trưởng, hình như nàng còn vui hơn cả Mộ Mục.

Hình Tử Châu nhún vai: "Ta đã quen tự do rồi, đội trưởng gì đó, ta chắc chắn không thích hợp, Mộ Mục cũng được."


Thiện Nhất Đao gãi đầu, cười xấu hổ: "Tuy ta không có đầu óc, nhưng chuyện các ngươi giao phó, ta nhất định sẽ làm tốt."

Nói như vậy, Mộ Mục làm đội trưởng, mọi người đều đồng ý.

"Về phía chúng ta, ta từng học y, mấy vết thương như vết thương đao kiếm thậm chí là nội thương trúng độc, tìm ta là được."

"Thiện Nhất Đao giỏi khinh công, chuyện nghe ngóng quân tình gì đó, nhất định rất lợi hại."

"Tiểu Anh Đào rất giỏi thuật theo dõi, theo dõi bên ngoài, nàng là người giỏi nhất."

Phượng Cửu Nhi vừa cắn hạt dưa, vừa phân tích tình huống của đội.

"Vậy còn ta?" Hình Tử Châu không khỏi nhíu mày kiếm lại, "Tại sao nghe có vẻ, chỉ có một mình ta, là không có gì hết vậy?"

"Chưa tiếp xúc với ngươi nhiều, nên vẫn chưa có cơ hội khai thác ưu điểm của ngươi." Phượng Cửu Nhi cười đến mức mi mắt cũng cong lên.


Hình Tử Châu lập tức đỏ mặt: "Ta... Ta cũng có rất nhiều ưu điểm, khinh công của ta cũng rất tốt, chỉ là không bằng Thiện Nhất Đao, võ công của ta cũng không tồi, cùng lắm thì chỉ kém hơn Mộ Mục một chút."

"Cho nên ngươi là người thích hợp để thế chỗ, cương vị nào cũng có thể bổ sung, ha ha ha..."

Tất cả mọi người đều cười vui vẻ, đến cả Mộ Mục nghiêm túc nhất, nhìn nụ cười rực rỡ của Phượng Cửu Nhi, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên mấy phần.

Đêm đã khuya, Phượng Cửu Nhi và Tiểu Anh Đào phải quay về, Mộ Mục xuống giường, muốn tự mình tiễn bọn họ.

"Ngươi là người bệnh, xuống làm gì? Hơn nữa, chỉ là cách một khoảng sân nhỏ mà thôi."

Phòng của học sinh nữ mới ở đối diện, ở đây không phân biệt nam nữ nhiều như vậy, cũng bởi vì vậy, nguwoif bình thường đều không bằng lòng đưa cô nương vào Chính Quân viện.


Có thể đi vào đều là nữ tử dũng mãnh, lập gia đình gì đó, hơn nửa đều không có tâm trí suy nghĩ đến tương lai nữa.

Trừ khi, tạo dựng sự nghiệp, có công danh, cái gì cũng có, nhưng, cô nương có thể tạo dựng công danh trong lịch sử, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Tiểu Anh Đào, ta có vài câu muốn nói với Cửu Nhi." Lúc đi đến cửa phòng, Mộ Mục đột nhiên nói.

Mặc dù Tiểu Anh Đào có chút hoài nghi, nhưng lời nói của Mộ Mục, nàng chắc chắn đồng ý nghe theo.

Lại liếc nhìn hắn một cái, rồi nhìn Cửu Nhi, Tiểu Anh Đào nhanh chóng bước đi, mặc dù, vẫn có chút không vui.

Cửu Nhi nhìn Mộ Mục, hơi kinh ngạc: "Có nhiệm vụ bí mật?"

Bây giờ người ta là đội trưởng mà!

Mộ Mục chưa bao giờ thích nói đùa, cho nên bây giờ, biểu cảm cũng rất nghiêm trọng.

"Ta vô tình mạo phạm, chỉ muốn nói với ngươi, Cửu Nhi, từ nay về sau, ta nhất định sẽ không phụ ngươi."
Cửu Nhi chớp mắt , rồi lại chớp mắt, hoàn toàn không phản ứng kịp: "Ý... Gì?"

"Đây là bảo vật gia truyền của nhà bọn ta, ngươi thay ta giữ gìn nó đi."

Mộ mục nhét thứ gì đó vào trong tay nàng, Cửu Nhi suýt nữa thì hét lên: "Ta không cần!"

Hắn hắn hắn, không phải thật sự có ý đó đấy chứ? Ôi mẹ ơi, nàng đã làm gì, mà khiến hắn phải lấy thân báo đáp hả?

Bình Luận (0)
Comment