Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 34

Thượng Quan Triệt muốn kết hôn với nàng?

"Thiển Mạch không hiểu ý tứ của Tam hoàng tử. Giang sơn tươi đẹp là do đại tỷ của ta diễn tấu." Con ngươi đen tuyền của Thẩm Thiển Mạch trong suốt, không nhìn ra là nàng đang nói dối.

Thượng Quan Triệt nhìn con ngươi đen tuyền của nàng, cảm giác như mình đang bị một cỗ lực lượng kì dị hấp dẫn. Đột nhiên hắn cảm thấy nữ tử trước mắt đẹp như thiên tiên.

"Vậy sao? Chỉ mong Thượng Quan Triệt may mắn được nghe lại khúc Giang sơn tươi đẹp." Thượng Quan Triệt nhìn bộ dáng không muốn nhiều lời cùng hắn của Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng lộ ra nụ cười, ôn hòa hữu lễ nói.

Thẩm Thiển Mạch hoài nghi nhìn Thượng Qua Triệt, hắn là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, tại sao có thể dễ dàng thả nàng rời đi như vậy?

Đè xuống hoài nghi trong lòng, cùng Thiên Thiên trở lại gian phòng, Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, sợ rằng sự tình sẽ càng phức tạp hơn.

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Thiên Thiên nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhíu mày thì ân cần hỏi han. Tam hoàng tử là nhất biểu nhân tài, lại là người khiêm tốn lễ độ, tại sao tiểu thư lại chán ghét hắn như vậy.

"Không có việc gì. Thiên Thiên, trong lòng ta có cảm giác không yên, ta phải đi tiền thính xem một chút Thượng Quan Triệt muốn giở trò gì." Thẩm Thiển Mạch sờ đầu Thiên Thiên nói.

"Tam hoàng tử tao nhã lịch sự, tại sao tiểu thư lại chán ghét hắn như vậy?" Thiên Thiên hoài nghi nhìn tiểu thư nhà mình, ngây thơ hỏi.

"Tao nhã lịch sự? Thiên Thiên, không phải ta đã nói với em, càng vô hại thì càng đáng sợ sao!" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười giễu cợt, trong mắt lóe lên một tia hận ý.

Tao nhã lịch sự? Nàng cũng đã từng cảm thấy như vậy. Nhưng rồi cuối cùng nàng nhận được gì? Cái nàng nhận được là nụ cười dữ tợn của hắn, còn có độc dược. Nàng vĩnh viễn cũng không quên được vẻ đắc ý của hắn khi đem độc dược rót vào trong miệng nàng, dù là một tia không đành lòng cũng không có.

Khi Thẩm Thiển Mạch đi gần đến tiền thính, thì Thượng Quan Triệt cũng vừa bước vào.

"Thừa Tướng đại nhân." Hắn nở nụ cười ôn hòa lễ độ.

Một thân bạch y thể hiện khí chất cao quý của hắn. Trên mặt của hắn mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt lại là một mảnh băng hàn.

"Tam hoàng tử giá lâm, không biết có gì phân phó?" Thẩm Lăng Vân liếc mắt nhìn Thượng Quan Triệt, trong mắt cũng lộ ra vài phần khó xử. Thượng Quan Triệt tới chắc là vì Thẩm Thiển Ngữ, đáng tiếc Thẩm Thiển Ngữ đã mất tích, có lẽ là chết rồi, làm sao hắn có thể giao phó với Thượng Quan Triệt đây.

Thôi. Thẩm Thiển Mạch nói rất đúng! Cũng chỉ có thể đắc tội. Vì kế hoạch hiện giờ, hắn chỉ có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp Thượng Quan Cẩn tranh đế vị.

"Thượng Quan Triệt là tới cầu thân." Thượng Quan Triệt lạnh nhạt nhìn Thẩm Lăng Vân, lão hồ ly này lộ ra vẻ khó xử, chẳng lẽ tính toán toàn lực trợ giúp Thượng Quan Cẩn?

Hắn có hoàng hậu chống đỡ cùng Đại tướng quân ủng hộ, nên không e ngại Thượng Quan Cẩn, nhưng nếu Thẩm Lăng Vân toàn lực tương trợ, vậy thì địa vị của hắn sẽ bị uy hiếp.

Mấy ngày trước hoàng thượng đem Thẩm Thiển Tâm gả cho Thượng Quan Cẩn, người đời đều cho rằng Thẩm Lăng Vân đứng về phía Thượng Quan Cẩn, việc này đối với hắn vô cùng bất lợi.

Lần này hắn đến, vốn là vì hướng Thẩm Lăng Vân cầu hôn, cưới Thẩm Thiển Ngữ làm vợ. Nhưng bây giờ hắn thay đổi chủ ý. Nếu đã biết Giang sơn tươi đẹp là do ai đàn, hắn cần gì phải cưới Thẩm Thiển Ngữ.

Thẩm Thiển Mạch là đích nữ, nếu cưới nàng thì sẽ càng hữu dụng hơn.

"Cầu thân? Không dối gạt Tam hoàng tử, thời gian trước Thiển Ngữ nhà thần đột nhiên mất tích, lão phu vì không muốn để cho hoàng thượng bận tâm nên vẫn không có báo lên." Thẩm Lăng Vân lộ ra vẻ mặt khó xử, trong lời nói có ý lấy lòng. Tuy vì bất đắc dĩ mà hắn chỉ có thể vứt bỏ Thượng Quan Triệt để bảo vệ Thượng Quan Cẩn, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội Thượng Quan Triệt sớm như vậy.

Đứng ở ngoài cửa, Thẩm Thiển Mạch lộ ra một tia cười lạnh. Lão hồ ly Thẩm Lăng Vân này, tới bây giờ mà còn muốn hai mặt lấy lòng. Thật đúng là có tâm thất khiếu linh lung!

"Vậy sao?" Thượng Quan Triệt chỉ nói hai chữ rồi nhếch miệng mỉm cười. Thái độ lạnh nhạt này của hắn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nhất thời Thẩm Lăng Vân đoán không ra tâm tư của Thượng Quan Triệt. Hắn nói đến cầu thân, không phải là vì cưới Thẩm Thiển Ngữ sao. Tại sao khi nghe tin Thẩm Thiển Ngữ mất tích, hắn lại bình tĩnh như vậy.

"Hôm nay Thượng Quan Triệt tới là vì muốn cưới Tam tiểu thư, Thẩm Thiển Mạch." Thượng Quan Triệt mỉm cười, gằn từng chữ nói.

Thẩm Lăng Vân kinh ngạc nhìn Thượng Quan Triệt, ngoài cửa Thẩm Thiển Mạch cũng cả kinh, Thượng Quan Triệt muốn kết hôn với nàng? Cũng bởi vì biết khúc Giang sơn tươi đẹp là do nàng đàn hay sao?

"Thượng Quan Triệt đã biết khúc Giang sơn tươi đẹp là do ai đàn. Tin tưởng Thừa Tướng đại nhân cũng rõ ràng. Sở dĩ Thượng Quan Triệt đối với Thiển Ngữ động lòng, cũng chỉ vì thủ khúc này. Hôm nay ta ðã tìm được người khảy đàn chân chính, tự nhiên là muốn cưới nàng." Thượng Quan Triệt nh́n Thẩm Lăng Vân, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lùng, "Nếu cưới Thiển Mạch, tất nhiên ta sẽ che chở nàng thật tốt, tuyệt không để tội khi quân rơi vào trên đầu của nàng."

Vẻ mặt Thẩm Lăng Vân hơi đổi. Thượng Quan Triệt này đúng là rất cao tay. Tội khi quân là tội lớn. Mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng nếu bị lan truyền ra ngoài, tất nhiên phủ Thừa Tướng cũng không có trái ngọt để ăn.

"Vậy ta liền thay Thiển Mạch..." Thẩm Lăng Vân lộ ra nụ cười giả dối, đang muốn thay Thẩm Thiển Mạch đồng ý hôn sự này, đột nhiên lại bị cắt ngang.

"Phụ thân! Con không lấy!" Thẩm Thiển Mạch từ ngoài phòng vọt vào, lạnh lùng nhìn Thẩm Lăng Vân, muốn nàng gả cho Thượng Quan Triệt? Không có cửa đâu!

"Không lấy? Mạch Nhi, không cần đùa giỡn nữa. Khó có được Tam hoàng tử yêu thích con như thế, con đừng không hiểu chuyện như vậy!" Thẩm Lăng Vân nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói thì nghiêm mặt, tỏ vẻ tức giận.

Gả Thẩm Thiển Mạch cho Thượng Quan Triệt, hắn chẳng những không đắc tội bên nào mà còn có thể lấy lòng cả hai bên. Chuyện tốt như vậy hắn làm sao có thể bỏ qua. Huống chi việc Thẩm Thiển Mạch thay Thẩm Thiển Ngữ đánh đàn, quả thật đã phạm vào tội khi quân.

"Phụ thân. Người đời ai cũng biết ý trung nhân của Tam hoàng tử là đại tỷ, nếu cưới Thiển Mạch, không phải để cho người trong thiên hạ giễu cợt sao?" Thẩm Thiển Mạch hùng hồn nói.

Ánh mắt Thượng Quan Triệt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch cũng nhiều hơn mấy phần thưởng thức. Nữ tử khắp kinh thành, mặc kệ được sinh ra hiển quý thế nào, cũng đều chen nhau muốn gả cho hắn, còn Thẩm Thiển Mạch lại ba lần bốn lượt cự tuyệt ý tốt của hắn. Đúng là rất có ý tứ.

"Ta đối với lệnh tỷ chỉ là thưởng thức, tin tưởng sẽ không có người nào lại dựa vào mấy câu tán thưởng thì liền cho là ta thích lệnh tỷ." Thượng Quan Triệt vẫn không hề giận, ngược lại ôn hòa nói với Thẩm Thiển Mạch. Nghiễm nhiên là một người khiêm tốn.

"Tam hoàng tử thật yêu thích ta?" Thẩm Thiển Mạch nghe lời nói của  Thượng Quan Triệt, cũng không có tiếp tục lạnh lùng, mà lộ ra một chút ý cười, hỏi.

"Tự nhiên là thật!" Thượng Quan Triệt son sắt nói.

"Như vậy, ta muốn làm chính phi!" Thẩm Thiển Mạch cười nhạt. Yêu cầu này hợp tình hợp lý, đường đường là Tướng phủ đích nữ, làm chính phi cũng không phải là việc lớn gì.

Vốn kế hoạch của Thượng Quan Triệt là cưới Thẩm Thiển Ngữ, cho nên chỉ cho nàng ta vị trí trắc phi, còn chính phi thì đã hứa cho Diêu Nhược Thấm. Nhưng giờ nàng muốn làm chính phi, vậy chỉ sợ hoàng hậu nương nương cùng đại tướng quân sẽ không đồng ý. Nàng thật muốn xem Thượng Quan Triệt giải quyết như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment