Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 92

Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn lại, người tới mặc một bộ trường bào màu đỏ sậm, ngũ quan cũng như giọng nói, thiên về âm nhu, khóe môi treo một nụ cười âm ngoan, một đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, lộ ra sự ác độc.

Huyền Lâu khẽ nghiên người, đứng ở trước người Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt nhàn nhạt, giọng điệu cũng cực kỳ lạnh lẽo, "Đường Môn Thiếu chủ, Huyền Lâu hữu lễ.

"Thiếu Trang Chủ Thất Tuyệt Sơn Trang cần gì phải khách khí? Chúng ta không phải đã sớm gặp mặt rồi sao? Độc của lệnh phu nhân, đã được giải rồi sao?" Đường Vân nhìn thấy Huyền Lâu cũng không ngoài ý muốn, chắc hẳn những tên chó săn kia cũng đã sớm đem tin tức Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu cùng nhau vào biệt viện nói cho hắn biết.

Huyền Lâu nghe Đường Vân nói tới độc của mẫu thân mình, đôi mắt tối lại, sắc mặt cũng biến thành càng thêm âm trầm, khí thế cả người một chốc liền trầm xuống.

Ngay một khắc này, Đường Vân liền ra tay, một tay ám khí giống như được một sợi tơ dẫn dắt, chuẩn xác không lầm mà hướng các đại yếu huyệt trên thân Huyền Lâu vọt tới.

Chân mày Thẩm Thiển Mạch  khẽ nhíu lại, sự âm độc của Đường Môn, quả nhiên là danh bất hư truyền, ngón ám khí này, dùng là cực kỳ không lưu tình, cũng cực kỳ ác độc, mỗi ám khí nhìn như bắn ra không có quy luật, kì thực toàn bộ đều nhắm trúng chỗ hiểm, khiến người ta khó mà phòng bị, muốn tránh cũng không thể.

Đường Vân mới vừa cố ý kích thích Huyền Lâu, chính là muốn làm Huyền Lâu bất mãn, còn thừa dịp ý định của Huyền Lâu đang biến đổi mà trong nháy mắt ra tay tập kích, thật là một ý định đầy thâm độc.

Nhưng Huyền Lâu làm sao có thể là những kẻ tầm thường đó được, một loạt động tác nghiên thân lưu loát, vươn trường kiếm trong tay, mấy cái lên xuống, nhanh chóng tránh khỏi tất cả ám khí, con mắt sắc càng thêm âm trầm, phong cách ôn nhu như ngọc trên người cũng đều bị âm trầm thay thế, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đường Vân.

Khóe môi Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nâng lên, ánh mắt chuyển sắc bén, cho thấy giờ phút này nàng rất không vui, từ từ dạo bước, từng bước từng bước đi tới trước mặt của Đường Vân, Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nói, "Đạo đãi khách của Đường Môn Thiếu chủ quả nhiên đặc biệt vô cùng. Mặc Trì thụ giáo."

Đường Vân không ngờ rằng Thẩm Thiển Mạch lại dám đi tới nơi cách hắn gần như vậy. Phải biết Đường Vân hắn một thân công phu không nói, riêng công phu dùng độc cũng đã làm người giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đến gần hắn như vậy, Cung chủ Ma Cung này chính là người đầu tiên!

"Không hổ là Cung chủ Ma Cung, thật can đảm!" Đường Vân chậm rãi nâng lên một mạt nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng âm ngoan, vừa khen ngợi, vừa ra tay như điện, những ám khí kịch độc trong tay liền hướng quanh thân Thẩm Thiển Mạch bay tới.

Cự ly gần như vậy, nhiều ám khí như vậy, căn bản là không thể tránh được, coi như nàng là Cung chủ Ma Cung võ công xuất thần nhập hóa, chỉ sợ cũng khó mà tránh được nhiều ám khí như vậy, đây chính là một đòn dốc toàn lực của hắn. Đi tới khoảng cách cách hắn gần như thế, không phải là tìm chết sao? 

Đường Vân nở nụ cười oán độc, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, chỉ là trong nháy mắt, trong mắt Đường Vân lóe lên một tia khiếp sợ và không thể tin.

Ánh mắt của Huyền Lâu cũng từ lo lắng mà biến thành kinh ngạc.

Chỉ thấy người nữ nhi áo trắng xuất trần này, quanh thân bay ra vô số sợi tơ màu trắng, nàng cười nhẹ nhàng ở nguyên tại chỗ nhanh nhẹn xoay người, cũng chưa kịp nhìn thấy được nàng tránh né như thế nào, những ám khí kia giống như bị hấp thụ, bị sợi tơ của nàng nhanh chóng khống chế.

"Có qua có lại mới toại lòng nhau!" Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười mỉm nhẹ nhàng nhưng đầy sát ý, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, giọng điệu thản nhiên nói, nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, trong nháy mắt, ám khí trên sợi tơ của Thẩm Thiển Mạch toàn bộ hướng Đường Vân bay tới, Đường Vân vội vàng tăng nhanh tốc độ chuyển thân, thối lui ra ngoài một khoảng cách lớn, vừa xoay người, vừa nhếch nhác tránh thoát ám khí tập kích.

Sắc mặt của Đường Vân âm trầm mấy phần. Tuổi thơ của hắn đi học tập ám khí, trong võ công hắn không dám nói mình xuất thần nhập hóa, thế nhưng một tay công phu về ám khí, cho tới này chưa từng gặp phải địch thủ.

Trước đó cùng Huyền Lâu so chiêu, mỗi lần bị Huyền Lâu tránh thoát được ám khí của hắn, hắn đã cảm thấy thật muốn nổi giận, hôm nay vị Cung chủ Ma Cung này, cư nhiên cách cự ly gần như vậy, lại tránh được tất cả ám khí công kích, thậm chí, hắn ta còn rất tự nhiên đem những ám khí này trả lại tất cả? 

Hừ! Kể từ khi Đường Vân xuất đạo cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp tình trạng chật vật như vậy! Lần này, hắn nhất định không thể không lấy mạng vị Cung chủ Ma Cung  này! Cho dù là chủ nhân đã hạ lệnh, chỉ cần bắt được Võ Lâm Minh Chủ, không cần đối với Cung chủ Ma Cung đuổi tận giết tuyệt, hắn cũng không thể bỏ qua cho người đàn ông này!

"Cung chủ Ma Cung quả nhiên danh bất hư truyền!" Đường Vân thu lại tâm tư, mặt tràn đầy âm trầm nhìn Thẩm Thiển Mạch, lộ ra hàm răng nanh giống như ma cà rồng, tản ra ánh sáng âm trầm.

Vẻ mặt trên mặt Thẩm Thiển Mạch không hề thay đổi, hình như đối với câu nói nhìn như khen tặng nhưng kì thực lại tràn đầy tức giận của Đường Vân rất là hưởng thụ, rồi nhẹ nhàng bay trở về bên người Huyền Lâu.

Mới vừa rồi nàng chính là cố ý đến gần Đường Vân, vì chính là muốn cho Đường Vân một cái hạ mã uy, mặc dù ngoài mặt chỉ có một mình Đường Vân, thật ra thì gian phòng này âm thầm mai phục không biết bao nhiêu người của Đường môn, nàng là nhất thanh nhị sở.

Hiện tại, chưa phải là thời điểm đối đầu ngươi chết ta sống cùng Đường Môn. Huống chi, coi như giết chết được Đường Vân, cũng không giải quyết được cả Đường Môn. Mà nàng hiện tại phải làm, chính là hạ thấp nhuệ khí của Đường Môn, đồng thời, cũng là nói cho Đường Môn, hoặc là, nói cho cả võ lâm biết, lần này, Ma Cung muốn tới để tranh đoạt cái vị trí Võ Lâm Minh Chủ này, hơn nữa, còn có Thất Tuyệt Sơn Trang ủng hộ!

"Mới vừa rồi rất nguy hiểm." Huyền Lâu khẽ nhíu nhíu mày, nói khẽ với Thẩm Thiển Mạch. Mới vừa rồi thời điểm nhìn Thẩm Thiển Mạch tránh những ám khí kia của Đường Vân, tim của hắn cơ hồ nhảy tới cổ họng rồi, so với việc hắn tự mình đối mặt những ám khí kia còn đáng sợ hơn.

Hắn thừa nhận, mới vừa hắn là rất hoảng loạn. Một nháy mắt kia, hắn chỉ cảm thấy, nếu Thẩm Thiển Mạch có một chút thương tổn nào, cho dù là dốc hết toàn bộ thế lực của Thất Tuyệt Sơn Trang, hắn cũng muốn đem Đường Môn san thành bình địa!

Thẩm Thiển Mạch khẽ hướng Huyền Lâu cười cười, coi như là đáp tạ đối với quan tâm của Huyền Lâu.

Nguy hiểm sao?! So với cái này chuyện nguy hiểm hơn, nàng còn trải qua rất nhiều đấy. Nếu không, vị trí Cung chủ Ma Cung này là làm sao làm tốt được chứ? Người giang hồ mặc dù sợ Ma Cung, nhưng cũng không đại biểu không người nào dám động đến nàng. Gian truân trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng mới hiểu.

Muốn còn sống. Chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ. Chỉ có mạnh mẽ đến bất luận kẻ nào cũng không tổn hại được mình mới có thể sống được tốt hơn. Cảnh Diễn, chàng cũng nghĩ như vậy phải không. Ta hiểu, chàng muốn giúp ta, nhưng là, ta nói rồi, ta sẽ không trở thành người khiến chàng phải liên lụy, ta không cần chàng bảo vệ, cái ta muốn chính là đứng ở bên cạnh chàng, cùng chàng cùng nhau nhìn thiên hạ giang sơn như họa này.

"Không biết Cung chủ Ma Cung cùng Thiếu Trang Chủ Thất Tuyệt Sơn Trang tới Đường Môn của ta có gì muốn làm?" Đường Vân mới vừa rồi bị thua thiệt, trong lòng cũng rất là khó chịu, thái độ hướng về phía Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu càng thêm khó chịu, trong mắt đều là sự ác độc.

"Chúng ta chỉ là tùy ý đi một chút, không cẩn thận liền đi tới biệt viện Đường Môn này." Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, không chút để ý nói, sự miệt thị trong giọng nói khiến Đường Vân giận đến mặt mũi trắng bệch.

Tùy ý đi một chút, không cẩn thận đi vào biệt viện? Đây không phải rõ ràng là nhục mạ thủ vệ Đường Môn của hắn không nghiêm sao, hay nói thủ vệ sâm nghiêm, thật ra thì không chịu nổi một kích, căn bản đều không cần phí tâm tư, tùy ý cũng có thể đi vào?  Giỏi cho một tên Cung chủ Ma Cung! Thù này xem như kết.

Khẽ nheo mắt lại, giọng nói mang theo vài phần ác độc, Đường Vân cười nói, "Như thế, Bổn thiểu chủ sẽ không tiễn!"

Thẩm Thiển Mạch cười cười tỏ vẻ không sao cả, đây là nói rõ Đường Vân đang hạ lệnh đuổi khách rồi. Nàng chỉ là lên tiếng mỉa mai một chút mà, phải hận đến cắn răng nghiến lợi như vậy sao, tuy nhiên nàng cũng không có hứng thú tiếp tục lưu lại cái chỗ âm trầm này, nếu mục đích đã đạt được, vậy thì lúc này cũng nên rời đi thôi.

"Thiếu Trang Chủ, mời." Thẩm Thiển Mạch nói cười ríu rít, không thấy chút nào bối rối, hướng về phía Huyền Lâu cười nói.

Huyền Lâu khẽ vuốt cằm, theo sau Thẩm Thiển Mạch tự nhiên rời đi, phong thái này, giống như bọn họ thật sự chỉ là nhàn nhã tãn bộ, đi nhầm địa phương mà đi tới Đường Môn, sau đó lại tiêu tiêu sái sái phủi mông một cái liền chạy lấy người mà thôi.

Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu chân trước vừa mới rời đi, Đường Vân chân sau liền nổi giận, một chưởng chém nát một chậu hoa tươi bên cạnh, nơi nơi đều là giận ý âm trầm, vẻ mặt âm nhu càng phát đáng sợ hơn.

"Thiếu chủ bớt giận." Giờ phút này, thủ hạ Đường Môn ẩn giấu ở trong sân mới dám hiện thân, từng người một run run rẩy rẩy nói với Đường Vân.

Tính khí Đường Vân bọn họ không phải là không rõ ràng, thời điểm thịnh nộ nổi cơn, chuyện gì cũng có thể làm được. Nhưng bọn hắn lại không dám tự tiện rời đi, chỉ đành phải nhắm mắt trấn an nói.

"Mặc Trì! Huyền Lâu! Được, tốt! Đường Vân ta cái nhục ngày hôm nay, nhất định hoàn trả gấp trăm lần!" Đường Vân bạo phát rống lên, đưa tay đem tên thủ hạ ở giữa chính là người mới vừa rồi lên tiếng gọi hắn bớt giận giết chết ngay lập tức, trong tròng mắt ác độc chợt lóe lên, "Bớt giận?! Nói Bổn thiểu chủ thế nào bớt giận!"

Bọn thủ hạ nhìn đến đồng bạn của mình bị giết, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ là từng người một cúi đầu nhìn Đường Vân, im lặng không lên tiếng, sợ mình nói sai cái gì, liền chọc cho Đường Vân nổi điên lên.

Đôi mắt âm ngoan của Đường Vân quét qua mấy chục thủ hạ đứng ở trong sân, tay áo bào vung lên, cũng không biết vung vẫy rơi ra cái gì, sắc mặt của những thủ hạ kia lập tức thay đổi, lập tức lấy tay đi bịt mũi, nhưng đã là chậm quá, bột này đã bị bọn họ hút vào một chút rồi.

Chỉ thấy những thủ hạ kia từng người một xụi lơ đến trên mặt đất, vẻ mặt trên mặt khổ sở không chịu nổi, từng người một nhìn Đường Vân, có người giùng giằng ra tiếng, nói, "Thiếu chủ, thật là lòng dạ độc ác."

Đường Vân chỉ là khinh thường nhìn một chút nhưng thủ hạ trên mặt đất vật lộn một phen rồi chết toàn bộ, trong mắt không có nửa phần thương tiếc, chỉ là sự âm ngoan cùng lạnh lẽo, "Hừ! Muốn trách, chỉ có thể trách các ngươi nhìn thấy nhưng chuyện không nên nhìn!"

Mới vừa rồi hắn bị Cung chủ Ma Cung đánh chật vật như vậy, chuyện như vậy, nếu để bọn phế vật này nhìn thấy, như vậy, mạng của bọn họ cũng đã đến cuối rồi. Đường Môn cũng không thiếu mấy mười thủ hạ này, mà tôn nghiêm cùng địa vị của hắn, là không thể rung chuyển.

"Thật là độc ác." Giờ phút này, Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu là đường đường chánh chánh mà ngồi ở trên một cây đại thụ cách biệt viện Đường Môn không xa, đối thoại giữa Đường Vân cùng thủ hạ dưới tay hắn mặc dù không nghe được, nhưng hành động cùng việc làm của Đường Vân thì lại được nhìn thấy một rất rõ ràng.

"Sự tàn nhẫn của Thiếu chủ Đường Môn, đã thành danh rồi." Huyền Lâu nhìn một chút cảnh tượng bên kia, trong mắt cũng không thấy bao nhiêu đồng tình. Huyền Lâu là một người nhìn có vẻ dịu dàng kì thực lại là người rất lạnh lùng, một điểm này, Thẩm Thiển Mạch cũng đã sớm nhìn ra được.

"Vậy mà bản Cung chủ còn bị giang hồ truyền thổi là giết người không chớp mắt đấy." Thẩm Thiển Mạch làm như có chút uất ức chu mỏ một cái, trong đôi mắt có mấy phần không cam lòng.

Huyền Lâu nhìn một chút Thẩm Thiển Mạch bên người đột nhiên có mấy phần tính trẻ con, không khỏi cười lắc lắc đầu, Thẩm Thiển Mạch này, tại sao có thể có nhiều bộ dáng như vậy, mà từng bộ dáng, đều luôn khiến tim của hắn xúc động nữa chứ?

Khẽ cười cười, ôn hòa nói, "Tin đồn giang hồ, không thể tin hết."

"Vậy sao?" Lông mày của Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng khơi lên, lanh lẹ từ trên cây nhảy xuống, ánh mắt lạnh lùng trong trẽo, cười nói, "Chỉ là, lời đồn đãi về Bổn cung chủ, cũng không phải là giả."

Lông mày của Huyền Lâu nhíu lại, ý này không phải nói là, nàng chính là người giết người không chớp mắt sao? Nữ tử này mặc dù nhân từ, nhưng cùng giết người không chớp mắt, hình như chẳng quan hệ gì với nhau cả.

"Đối với người đáng chết, ta chưa bao giờ lưu tình." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười khát máu, nhìn hướng Đường Môn, khóe môi chậm rãi nâng lên, "Lúc ta ngồi lên vị trí Võ Lâm Minh Chủ, chính là lúc huyết tẩy Đường Môn."

Đối với một Đường Môn nguy hiểm như vậy, sẽ phải nhổ cỏ tận gốc! Nàng Thẩm Thiển Mạch cho tới bây giờ chưa bao giờ là người biết nương tay, nhất là vì Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng càng thêm sẽ không nương tay!
Bình Luận (0)
Comment