Tề Tú Hữu ngoài cười
nhưng trong không cười nói:“Lão phu nhân không cần nổi giận, Quốc Công
gia chỉ tạm thời ở lại bên cạnh bệ hạ, hỏi mấy câu, không có cái gì nguy hiểm . Bệ hạ gặp chuyện, đây là việc lớn, bản quan là không dám qua loa . Xin hỏi Tề vương điện hạ cùng Tô tiểu thư ở nơi nào?”
Lão phu nhân nhướng mày: “Tề đại nhân, Tề vương điện hạ cùng cháu gái ta có liên quan gì tới chuyện này?”
Tề Tú Hữu thở dài,“Lão phu nhân, hoàng mệnh nan vi, mong mọi người thông
cảm . Bệ hạ muốn hỏi người nào, hạ quan sao dám không tuân? ”
Lúc này, một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến: “Tề thượng thư, ngươi muốn bắt bổn vương sao?”
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt sóng vai xuất hiện ở ngoài cửa hành lang, vẻ mặt mang theo châm chọc nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh nùng của Hoàng Phủ Cẩn làm Tề Tú Hữu rùng mình, vội cười
nói:“Vương gia, hạ quan cũng là phụng mệnh làm việc, cho nên chỉ có thể
đắc tội .”
Nói xong vung tay lên, vài tên thị vệ lập tức tiến lên bao vây Tô Mạt.
Kết quả còn chưa tới gần ba thước, bọn họ liền cảm thấy một luồng lực lực
đạo sắc bén mãnh liệt đánh tới, vài người bay vụt ra “Bang bang phanh”
ngã xuống sân, một đám ai ai nha nha hô đau không dứt.
Hoàng Phủ
Cẩn mặt mày lạnh lẽo, tay phải chộp tới, nắm cổ Tề Tú Hữu cổ, ánh mắt
âm lãnh, tiếng nói giống như chứa gươm nhọ truyền vào tai hắn: “Tề Tú
Hữu, ngươi chán sống sao?”
Tề Tú Hữu sợ tới mức cả người rét run, chỉ cảm thấy giống như bị người ném vào hầm băng, lạnh thấu xương!
Tô Mạt tiến lên hai bước, tò mò nhìn Tề Tú Hữu, cười hì hì hỏi: “Tề thượng thư, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng ta có tham gia vào chuyện ám sát? Cho nên
muốn trói lại ta đi vấn tội sao?”
Tề Tú Hữu bị Hoàng Phủ Cẩn bắt lấy yết hầu, một câu cũng nói không nên lời, trong cổ họng phát ra thanh âm è è ngầu đục.
Tề vương nổi giận, có thị vệ nào dám đưa đầu chịu chết?
Cho dù là phô trương thanh thế cũng không dám, tuy bọn họ chưa đánh nhau
với Tề vương lần nào, nhưng chuyện về vị này bọn họ lại nghe được quá
nhiều.
Nghe nói, từ hồi năm tuổi ngài ấy đã cầm đao giết người,
mười tuổi giành danh hiệu diêm la trên chiến trường đầy gió tanh mưa
máu.
Bọn họ chưa từng ra chiến trường nhưng có tiếp xúc với những người từ đó trở về. Những người đó không khác gì ma quỷ, chỉ cần liếc
người một cái, ngươi đã thấy tay chân bủn rủn, giống như thần chết kề
bên.