Hắn chăm chú nhìn nàng loáng một cái, cũng không nói gì, rồi bước đi.
Hoàng Phủ Giác liếc mắt nhìn bọn họ, nói với lão phu nhân:“Thỉnh lão phu nhân đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nghĩ cách. Hơn nữa phụ hoàng cũng không
nói là Tô quốc Công và nhị ca nhất định có vấn đề, chỉ là......”
Chỉ là có người lén lút quấy rối gây áp lực cho hoàng đế mà thôi.
Lão phu nhân gật đầu, tạ lễ,“Thiếp thân biết, làm phiền điện hạ rồi.”
Hoàng Phủ Giác đáp lễ, lại nhìn về phía Tô Mạt, đi đến trước mặt nàng, có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết biểu đạt ra sao, chỉ nói:“Đừng
buồn, không có gì đâu. Nếu có việc muội cứ đi tìm ta.”
Tô Mạt nói:“Cám ơn ngũ ca.”
Hoàng Phủ Giác trên môi vẫn nở nụ cười, giơ tay sờ đầu nàng, cười nói:“Yên
tâm, nhị ca là nhị ca của ta, ta sẽ không bàng quan đâu. Cho dù hắn là
thái tử, cũng không thể nể mặt ta vài phần.”
Tô Mạt nói lời cảm tạ với hắn.
Hoàng Phủ Giác liền dẫn người rời đi.
Đến dẫn Hoàng Phủ Cẩn đi, là xuất phát từ áp lực bên dưới, không hoàn toàn
là thái tử, nhưng Hoàng Phủ Giác xuất phát từ tư lợi riêng, ở trước mặt
Tô Mạt, tự nhiên cũng chỉ nói là do thái tử. Hắn vẫn luôn tự bày ra tư
thế, chính là bản thân cùng Tô gia, Tô Mạt, nhị ca, đứng cùng một phía.
Ngay sau đó, lại có thái giám đến truyền chỉ, bởi vì bệ hạ gặp chuyện, cho
nên tạm ngừng lại việc hồi kinh, để tĩnh dưỡng một thời gian, kêu mọi
người an tâm ở lại. Tuyên chỉ xong, thái giám kia nói với lão phu
nhân:“Bệ hạ dặn dò lão phu nhân không cần phải lo lắng.”
Lão phu nhân vội khấu tạ thánh ân.
Nhất thời, Tô gia cũng không có tâm du ngoạn, đều ngồi ở trong điện của lão phu nhân, nói chuyện trấn an cho nhau.
Lão phu nhân nhớ tới điều gì đó,“Nhị thiếu gia đâu?”
Tô Mạt vội nói:“Tổ mẫu, chúng ta vốn tưởng rằng phải hồi kinh, nơi này
không có chuyện gì nữa, ta thỉnh nhị ca và A Cổ Thái đi Hoa phố rồi.”
Lão phu nhân gật đầu,“Ừ, ngươi đã nói qua, ta có chút hồ đồ, vậy mà quên mất.”
Tô Mạt cả kinh, nhìn lão phu nhân, thấy khuôn mặt ngày thường khỏe mạnh
của bà nay như già thêm mấy phần, vội trấn an nói:“Tổ mẫu, bệ hạ đã nói
rồi, không có việc gì đâu.”
Lão phu nhân lắc đầu, có những chuyện, cũng không nhất thiết phải nói với tụi nhỏ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô Trì thế nhưng không ra mặt, bà thở dài, gia
đình này, còn có thể trông cậy vào con trai trưởng sao?
Tô Mạt thông minh bực nào, đương nhiên là lập tức đoán được tâm tư của lão phu nhân, nhưng cũng không tiện nói nhiều.
Lúc này bên ngoài mụ mụ tới truyền lời, nói nhị tiểu thư đã trở lại.
Lão phu nhân đột nhiên giận dữ nói:“Đã trở lại còn không mau đến thỉnh an,
chẳng lẽ phải chờ bà già này dẫn theo toàn gia tộc ra ngoài cửa nghênh
đón sao?”
Mụ mụ kia run lên, sợ tới mức cuống quít đi truyền lời.
Chỉ thấy nhị tiểu thư thướt tha từng bước lả lướt đi tới, như làn gió nhẹ vờn liễu, phe phẩy trên mặt nước uyển chuyển nhởn nhơ.
Lão phu nhân hừ một tiếng,“Tô gia nhà chúng ta từ bao giờ có loại con cái
cám dỗ này. Chẳng lẽ gặp tổ mẫu cũng cần bày ra bộ dáng dụ dỗ đàn ông
khinh cuồng như thế?”
Tô Hinh Nhi sâu sắc đồng ý, ra sức gật đầu,“Tổ mẫu nói đúng.”
Tô Văn Nhi chậm rãi đi vào chính điện, miệng nói thỉnh an lão tổ mẫu,
nhưng không thấy miếng đệm quỳ gối, bèn quỳ giả bộ, đợi lão phu nhân nói miễn lễ.
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng,“Như thế nào, nhị nha
đầu đã cảm thấy ngày mai ngay tức khắc liền bay lên biến thành phượng
hoàng sao? Bà già ta đây chịu không nổi cái lễ này của ngươi?”
Trong lòng Tô Văn Nhi trầm xuống, lập tức quỳ xuống, đầu gối của nàng đau đến nỗi như bị kim châm.
“Tổ mẫu minh giám, Văn Nhi không có ý này, Văn Nhi xin thỉnh an lão tổ mẫu.”
Lão phu nhân lại không quan tâm, mà nói với Tô Hinh Nhi:“Cho dù là có việc, chúng ta cũng không thể loạn. Cũng chả có gì to tát, sóng to gió lớn,
ta thấy nhiều rồi. Các ngươi đi lấy kim chỉ đến đây, ta muốn nhìn xem
các ngươi học moon nữ hồng như thế nào. Nháy mắt sẽ tới tiết đoan ngọ,
tất cả đều thêu vài hương túi đi!”
Lại không để ý tới Tô Văn Nhi.
Tô Văn Nhi không dự đoán được tình hình này, vốn định trở về xem náo
nhiệt, nào biết đâu rằng, lại bị lão phu nhân bày ra màn này.
Đầu gối đau như bị kim châm, lại không thể tùy tiện đứng lên, chỉ có thể
quỳ , trong lòng vô cùng khuất nhục, hận không thể đào cái hố chui
xuống.