Từ khi tự mình đem bán thân vào Tống phủ, sau khi cứu gia đình, nàng liền cảm thấy đời này nàng đã trả đủ.
Đi theo tứ tiểu thư nàng sống rất vui vẻ, có một loại cảm giác được người
khác cần mình, được người khác quan tâm. Cho nên, nàng nguyện ý đi theo
tứ tiểu thư.
Nàng dập đầu lạy tạ tứ tiểu thư đụng, sau đó đi theo nương rời khỏi Tô phủ.
Nghe Kim Kết nói Hoàng Oanh đã an toànrời khỏi Tô phủ, Tô Mạt nhẹ nhàng thở
ra, ngoài miệng lại nói :“ Hừ, muốn trèo lên làm phượng hoàng, cũng phải nhìn xem chứ.”
Hạ Vũ khuyên nhủ :“ Tiểu thư xin bớt giận, dù sao nàng ta cũng đi rồi, tiếp tục tức giận cũng không đáng.”
Mọi người cũng không nghĩ tới Tô Mạt sẽ đột nhiên như vậy. Nàng sau khi nổi giận lôi đình xong, đám hạ nhân vẫn giảo hoạt từ trước, tựa hồ cũng
không dám lộ liễu trắng trợn làm càn, lại càng không dám ở trước mặt
nàng mặt đùa giỡn , hay tỏ thái độ nữa. Trong lúc nhất thời, đối với
nàng giống như đối với tiểu thư thật sự.
Tô Mạt dẫn Kim Kết cùng Hạ Vũ đi tới chỗ đại tiểu thư. Lần này nàng không có ý đi tìm nhị tiểu thư trước. Kết quả gặp ở cửa.
Nhị tiểu thư cười thân thiết :“ Tứ muội muội, tại sao lại không kêu ta đi cùng?”
Tô Mạt cười nhẹ :“ Nhị tỷ tỷ không phải đã đến đây rồi sao? ”
Lấy bản tính của nhị tiểu thư, sao lại không ngay tức khắc chú ý chứ ?
Đại tiểu thư đang xem sách, thấy các nàng đến lại đứng dậy, mấy người bọn
họ cùng nhau hàn huyên, đại tiểu thư nói với Tô Mạt :“ Ta nói cho ngươi ở trong này, ngươi lại cứ muốn trở về, lại làm ra chuyện nha hoàn gì đó.
Ngươi ở nơi ta, ai nếu ai dám khinh thị ngươi, ta tất không buông tha.”
Nhị tiểu thư cười nói :“ Đại tỷ bất công, cho tới bây giờ đều là đối với
người khác đều lạnh lạnh nhạt nhạt, đối xử với tứ muội muội lại tốt như
vậy.”
Đại tiểu thư sắc mặt như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng :“ Nàng so với chúng ta chịu nhiều bất công.”
Tô Mạt trong lòng than thở, đại tiểu thư là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi
bùn. Vương phu nhân thế, nhưng có thể sinh ra một nữ nhi tốt như vậy,
thật sự là kỳ diệu.
Tô Nhân Vũ có nữ nhi cao thượng thiện lương như vậy lại không sủng ái, lại đi cưng chìu đứa mỡ heo kia.
Nàng thiệt tình nói :“ Đại tỷ là tâm địa thiện lương, cho nên ta mới có thể ở trong này.”
Nếu không phải đại tiểu thư ngày ấy đến, thì lấy tính tình Vương phu nhân
mà nói, nàng ta sẽ vừa đấm vừa xoa nhất định phải nghĩ ra biện pháp làm
cho Tô Nhân Vũ đánh nàng vài roi mới chịu.
Tuy rằng nàng có đầu óc, linh hồn của người trưởng thành, nhưng chịu đựng sự đau đớn lại là thân xác bé nhỏ kia.
Đương nhiên là không chịu nổi .