Tô Mạt vẫn ở kế bên
nghe, đột nhiên tò mò hỏi:“Đại ca, ở đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, chẳng
lẽ các vị muốn chiếm cả đời? Nơi này nhỏ như vậy, nếu triều đình phái
đại quân tới quyết tâm san bằng thì sao?”
Trịnh Vinh sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng, trách:“Nha đầu như muội biết gì mà nói?”
Nói tới đây, bên ngoài có tiếng người xen ngang: “ Nói rất đúng. Chúng ta
muốn chiếm chỗ này cả đời. Triều đình tới một lần đánh một lần. Tề vương lợi hại tới đâu, chúng ta cũng muốn nhìn thử một chút.”
Lời còn chưa dứt, một Hắc y nhân đi tới, mọi người theo bản năng đều ngừng hô hấp.
Dáng người hắn thon dài, một thân thuần hắc bố y, không có tạp sắc, càng
không có trang sức, ngoại trừ tay và mặt lộ ra bên ngoiaf, những noi
khác dều bị vải đen bao bọc.
Trời tháng sau nóng kinh người, ai nấy mồ hôi nhễ nhại, dù có người ở phía sau quạt cũng không bớt hơn được.
Nhưng hắn lại khác, cả người toát ra hắc khí giống như đem khí nóng hút sạch sẽ làm ai cũng rùng mình.
Tô Mạt không cần giả bộ cũng lạnh hết cả người.
Nam nhân mặt như vẽ tiếp tục đi tới, không có biểu tình dư thừa, tiếng nói cũng bình thường, không có gì dao động.
Toàn thân lệ khí của hắn khiến người ta không tâm tình thưởng thức dung mạo
tuyệt đại của hắn nữa. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt trắng nhợt đó cũng đủ dọa người rồi.
Tô Mạt kéo tay áo Trịnh Vinh,nhỏ giọng cầu xin hắn mang mình trở về.
Nếu trướ đó nàng không có phòng bị trước, chắc chắn sẽ luống cuống.
Trịnh Vinh xấu hổ quát muội muội nhưng dáng điệu lại hết sức ân cần:“Đừng sợ, chỗ này an toàn hơn với phủ nha, chờ Hải đại đương gia đánh đuổi quan
binh xong, huynh sẽ dẫn muội về.”
Hắc y nhân đi về phía Tô Mạt, cúi đầu nhìn nàng. Tô Mạt nắm chặt ống tay áo Trịnh Vinh, cả người run cầm cập.
Hải Nhất Đao cười:“Đại ca, đừng dọa tiểu muội muội nữa. Giới thiệu với
huynh, vị này là Trịnh đại nhân, Trịnh thiên tổng. Hắn là huynh đệ tốt
của chúng ta, đến đây truyền tin. Huynh coi, đây là thư hắn mang tới,
chỉ là không gặp mặt người đưa thư.”