Tần Nguyên Quân nằm
trên giường, trên mặt còn mấy vết bầm chưa tan hết, cứ như đang ngủ, chỉ khác là một giấc ngủ dài không biết ngày nào tỉnh.
Đại tiểu thư nhìn mà xót xa, cảm giác áy náy lan đầy lồng ngực, hốc mắt cay cay, nước mắt tuôn đầy má.
Hôm đính hôn ở Tô Phủ, thái tử đã có tranh chấp với Nguyên Quân nhưng hỏi
người khác ai cũng nói là không có gì, mười người đều lảng đi. Lúc nàng
đi ngang thái tử, còn nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo âm độc của hắn bắn về
phía nàng.
Nhìn thấy ánh mắt đó, nàng chỉ muốn trốn cho thật xa, ai ngờ được mới mấy ngày đã xảy ra cớ sự.
Nàng cắn môi, chậm rãi đến bên giường, run run nắm tay Tần Nguyên Quân.
Tay hắn vẫn ấm áp như vậy, ấm như con người hắn. Nước mắt nàng không ngừng rơi, tí tách lên mu bàn tay hắn.
Tần phu nhân muốn khuyên nàng nhưng lão phu nhân đã ra hiệu, mọi người lặng lẽ ra khỏi phòng. Bà thở dài:“Tính tình nó rất cố chấp. Việc gì đã
quyết định sẽ không thay đổi. Nếu nó nhận Quân nhi là phu quân, trọn đời này cũng sẽ không đổi ý. Cứ để chúng nói chuyện với nhau.
Tần Khôn không biết nói gì hơn, chỉ có thể mời họ ra sảnh uống trà.
Tô Nhân Vũ từ đầu đến cuối không nói một câu. Nhìn bóng con gái in trên cửa sổ mà lòng ê ẩm.
Nếu có Mạt nhi ở đây, biết đâu chuyện này đã không xảy ra. Nó mới đi khỏi đã…
Hắn cảm thấy mình làm người thật thất bại, làm chồng không tốt, làm cha cũng không tròn.
Đại tiểu thư lẳng lặng ngồi ở trước giường, nắm chặt tay Tần Nguyên Quân,
nức nở nói:“Là thiếp hại chàng. Nếu không biết thiếp, chàng có lẽ không
phải nằm đây. Chàng yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, thiếp vẫn luôn ở
bên chàng. Tô Nhu Nhi ta xin thề, sống là người của Tần Nguyên Quân,
chết cũng làm ma của chàng, vĩnh không thay đổi. Nguyên quân, chàng nếu
nghe được lời thiếp, xin chàng hãy nhanh chóng tỉnh lại.”
Lời nàng chân thành, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên bàn tay bất động.
Tần Nguyên Quân không một chút phản ứng.
Đại tiểu thư nói thạt lâu, thật lâu, sau đó mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi còn cẩn thận bỏ tay hắn vào chăn, chỉnh tốt chăn, lấy khan lau mặt
cho hắn, vô cùng tỉ mỉ.
Chiều đó, mấy người về Tô phủ. Không có
Tô Mạt ở đây, cả phủ như vắng hắn, không tiếng nói, tiếng cười, người
hầu cũng lặng lẽ hơn.
Tô Việt, Tô Hinh Nhi dẫn theo nha đầu chờ ngoài cửa, thấy mọi người về vội chạy tới hỏi thăm.
Lão phu nhân dẫn bọn họ vào phòng mình, dù sao hai bên chưa cười gả, cũng
không tiện nói nhiều, qua loa vài câu rồi kêu bọn họ cố nghỉ ngơi cho
tốt, chỉ giữ đại tiểu thư ở lại.
Đại tiểu thư ôm nàng, khóc cực kỳ thương tâm.
Lão phu nhân vuốt tóc nàng, dỗ dành: “ Cháu ngoan của ta, đừng buốn quá.
Trời không tuyệt đường người, con với Quân nhi đều là đứa trẻ tốt, người tốt chắc chắn có triện báo. Có tai họa gì, đẻ lão bà ta đây gánh là
được rồi.”
“Tổ mẫu, là con hại chàng, là con, nếu không phải tại con, người đó sao lại hại chàng như vậy…”