Tô Mạt cười cười: “ Bà bà mừng hơi sớm. Nếu bà không giết được chúng ta, chuyện Tống Hoài An
bắt tay Vu Hận sinh bị lộ ra, bà sống sót sao?”
“ Nha đầu chết tiệt. ta già vậy sao? Để coi mi còn cứng miệng nổi không? Bắn tên!”
Tiếng nói vừa dứt, bốn phương tám hướng ong ong không ngừng, mấy người bay
lên lại bị ép phải hạ xuống, phía trên truyền tới tiếng tê..tê liên tục. Có gì đó tấn công.
Mười ngón tay tô Mạt đầy đạn, kim châm, liên
tục phóng ra. Vô số độc trùng rớt xuống. May mà kim châm nhẹ nên nàng
mang theo nhiều.
Nàng ảo não nói:“Ccó độc trùng, tức chết ta mà.”
Hoàng Phủ Cẩn bảo vệ nàng kín kẽ, nội lực cuồn cuộn đem tên đẩy ngược lại,
rắn độc phía trên cũng chấn động vì nội lực của hắn mà không dám lao
xuống.
Bốn phía tên trút như mưa. Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn đỡ
không nổi sẽ bị nội thương, thở phì phì: “ Đâu phải chỉ mấy người mới
biết xài pháo.”
So về thuốc nổ, phu nhân Hồ tiên sinh phải thuộc hàng sư phụ.
Nàng ra hiệu cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn đứng yên, ném mấy viên đạn về hướng Thư Sát, khói nổ tung tóe, hơi độc lan tràn.
Thư Sát đang chỉ huy, không tránh kịp, ôm mặt: A! Mắt của ta.!
Nghe tiếng nổ, mấy người A Thành mai phục bên ngoài ào tới, từng kẻ bắn lén lần lượt rơi rụng.
Hoàng Phủ Cẩn để A Lí bảo vệ Tô Mạt, hắn phi thân đánh Thư Sát. Tuy hắn không muốn ra tay với nữ nhân nhưng Thư Sát là ngoài lệ.
Năm ngón tay hắn biến thành trảo chụp lên đỉnh đầu Thư Sát, nội lực hùng hậu. mọt người che trước mặt ả, tấn công hắn.
Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh:“Muốn chết!”
Nội lực phóng thích, kẻ đó thét lớn, xương cổ tay vỡ vụn.