“Lúc đầu, bệ hạ có
giận nhưng cũng chưa nói gì nhưng sau khi từ Tô phủ về, dung tần ngủ lại Càn Thanh cung thì Lưu công công lại can là không hợp quy chế,
ngoài hoàng hậu ra, không phi tần nào được phép ngủ lại Càn Thanh
cung. Bệ hạ nghe vậy nổi giận đùng đùng đá hắn ra cửa rồi sai người nhốt hắn vào lãnh cung.”
Tô Mạt kinh ngạc:“Tiền cô cô, chuyện này ngừơi có thể tin được sao?”
Tống dung miên được sủng ái như vậy từ bao giờ?
Huống hồ, Lưu công công là người thân cận hoàng đế bao nhiêu năm, thuận buồm
xuôi gió, sao có thể vì một phi tần nho nhỏ mà bị giam cầm?
Tiền cô cô muốn nói lại thôi, chỉ có thể thở dài, xem ra chuyện bà biết không ít.
Tô Mạt khó xử nói:“Tiền cô cô, nếu ngủ điện hạ ở trong cung, ta có thể tìm huynh ấy nhờ giúp đỡ. Giờ huynh ấy không ở đây, ta với Tề vương có vào
chỉ sợ loạn càng thêm loạn, sẽ làm bệ hạ giận thêm.”
Tiền cô cô
khóc: “ Nô tỳ cũng biết vậy nhưng không còn cách gì. Lưu công công tuy
chỉ là một thái giám nhưng hắn cũng từng cầu tình giúp tề vương điện hạ. Mong điện hạ nhờ nghĩ cũ mà giúp hắn lần này.”
Mặt Hoàng Phủ Cẩn không đổi sắc nhưng ánh mắt mềm hơn: “ Để bổn vương đi thử.”
Tô Mạt cản:” tiền cô cô, không phải chúng ta không muốn giúp nhưng chúng
ta muốn biết rõ sự thật. Vì sao bệ hạ phạt Lưu công công. Có biết rõ sự
việc mới có biện pháp thích hợp.”
Tiền cô cô cắn rang, vài lần tính nói nhưng cuối cùng im lặng: “ Thôi, quên đi. Vì sao tiểu thư cùng điện hạ tiến cung.”
Tô Mạt nói:“Thật không dám đấu, sau khi Tề vương bị trung thuốc nổ, nhân
cơ hội đó, ngài ấy không xuất hiện, âm thầm điều tra xem kẻ đặt thuốc nổ là ai. Không ngờ lại lôi ra được Thư Hùng Song Sát làm. Bọn chúng ban
đầu là môn khách của Tống ngũ công tử, sau trốn đi không rõ tung tích,
lại tham gia vào vụ tấn công tổ mẫu. Điện hạ phát hiện tung tích của bọn chúng, theo dõi lần theo lại tới phủ của tống tướng. Chúng ta tưởng bọn chúng lém lút vào phủ Tống tướng làm loạn nên mới điều theo, ai biết
lại gặp rất nhiều tử sĩ.”