Nàng lấy tốc độ kinh
người lớn lên, nguyên bản vẻ cơ trí cùng trầm ổn không phù hợp với tuổi
nay ngày càng trong ngoài hợp nhất, giống như mỹ ngọc được tỉ mỉ mài
giũa từ trong ra ngoài, rực rỡ ánh sáng, đẹp không gì sánh được.
Lúc trước còn cảm thấy nàng giống một tiểu quỷ, hiện tại tuổi đã tăng lên,
trí tuệ kia liền cùng thân thể nàng hợp lại với nhau sẽ càng thêm mạnh.
Giống như mỹ ngọc tốt nhất, nội ngoại song tu khiến người ta nhìn không ra có điểm nào không tốt.
Thời điểm hắn trầm mặc sẽ thích quan sát nàng, sau đó độc hưởng lạc thú chỉ
thuộc về riêng hắn, hắn sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm chính
nàng.
Thường thường nàng sẽ nóng nảy ép hỏi hắn, hắn liền ngưng mắt cười ôm nàng ngồi trên đùi mình, nhìn nàng đỏ mặt bỏ chạy.
“Này, chàng không xem công văn, lại nhìn lén ta!!” Tô Mạt bất mãn kháng nghị, nàng bất quá mới nhìn lén hắn, hắn liền nhìn lén lại.
Bộ dáng hắn đẹp như vậy, không phải là để cho nàng nhìn sao.
Hoàng Phủ Cẩn buông bút lông sói trong tay xuống vẫy vẫy tay với nàng: “Có mệt hay không, lại đây nghỉ ngơi một chút.”
Kim Kết mang một bộ cờ nhảy tiến vào, từng hạt thủy tinh đều là được đặc
chế, bên trong còn có các loại hoa văn khác nhau xếp thành hàng ở trong
hộp cờ nhìn phi thường đẹp mắt.
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Đại quýt tử hiện tại là chưởng quầy tiêu khiển
rồi, không phải tháo cửu liên hoàn, thì là đánh cờ, sợ mọi người buồn
chán có đúng hay không?”
Kim Kết cười hì hì nói: “Không phải ta sợ Vương gia quá mệt mỏi, tiểu thư ngài nhàm chán sao?”
Cùng Tô Mạt chơi, Hoàng Phủ Cẩn không bao giờ cự tuyệt. Lúc trước hắn rất
lạnh lùng, không để ý đến ai. Thật vất vả mới thích một nữ hài tử, cũng
không biết nên yêu như thế nào, chỉ hận không thể mang tất cả những gì
mình có cho nàng.
Hắn rất thông minh, vào thời điểm Tô Mạt dạy
hắn chơi cờ còn có cảm giác thành tựu, sau cũng không cao hứng nổi nữa,
hai người căn bản là ngang tài ngang sức.
Vừa bắt đầu Hoàng Phủ
Cẩn đã triển khai thế tấn công, hắn thích nhìn hai mắt nàng tỏa sáng, bộ dáng tràn đầy linh khí. Nay nàng đã lớn, là một người khiêm tốn có lễ,
rất ít khi có khí thế bức người như trước đây. Chỉ khi chơi cờ cùng nàng mới có thể thấy nàng tràn ngập ý chí chiến đấu giống một con báo nhỏ.
Quả nhiên đuôi lông mày nàng giương lên: “Đại quýt tử, dường như Tĩnh điện
hạ có bất mãn với chúng ta nha, khí thế thật hung hăng.
Kim Kết lập tức phối hợp: “Tiểu thư, ta làm lính của người.”
Mấy người ngươi tới ta đi, chơi say sưa cho đến khi một người chạy rầm rầm lên lầu.