Tống Dung Hoa lập tức phản bác nói: “Cái gì lỗ tai dài, là Nhị tỷ ngươi giúp chúng ta suy
nghĩ những điểm quan trọng đấy, bọn họ cũng góp tiền tham gia. Ai nha,
cũng không biết chúng ta khai trương như vậy người khác có thể đỏ mắt
hay không? Đến lúc đó không biết xấu hổ học theo chúng ta, lúc đó mọi
người cùng lên lôi đài coi như tham gia náo nhiệt.”
Tô Mạt nhìn
nàng ta, hận không thể dùng châm trực tiếp che miệng nàng ta lại. Cuối
cùng vẫn đành nhịn xuống, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Xem ra bọn họ lại bị tấn công nặng hơn rồi. Bên này Thái tử dùng Tần Nguyên Quân, bên kia Tống gia tấn công vào buôn bán, chỉ không biết bọn họ có
kiên trì hay không.
Tô Mạt cười cười: “Vậy chúc mừng các ngươi.
Các ngươi yên tâm, có lẽ những người bình thường đều muốn mặt mũi, tuyệt đối sẽ không học các ngươi…”
Không biết xấu hổ!!!!
Trong
khoảng thời gian này nàng vội vàng lo chuyện của ngân hàng tư nhân, trà
lâu, vườn hoa, thầm nghĩ chuẩn bị mọi thứ toàn vẹn. Ai ngờ lại bị bọn
Tống Thanh Dương đoạt trước, tất nhiên là có người bán tin tức nói hình
dáng bên trong vườn hoa cho bọn họ biết, nếu không cũng không mất tiên
cơ.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn cũng không thèm nhìn
bọn họ, đề cao thanh âm nói với Tô Mạt: “Cái này cũng không có gì đáng
kinh ngạc. Ta nghe mọi người nói ở thành Tây cũng có người muốn mở, nghe nói nơi đó ca múa rất tốt, hơn nữa ánh sáng cũng không phải tầm thường, giống như là cầu vồng bình minh, tựa như ảo mộng.”
Khiến cho
Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy hứng thú, nói ra giống như đang bàn chính sự, như vậy trừ bỏ dùng để dỗ Tô Mạt ra, chỉ sợ cũng không có cơ hội nào khác.
Tống Dung Hoa vừa nghe, quả nhiên rất tức giận, lập tức chửi bậy ai không biết xấu hổ như vậy lại học theo bọn họ.
Tô Mạt cười lạnh, bọn họ cũng quá để ý đến mình rồi. Từ sau khi vườn hoa
của nàng mở ra, xung quanh kinh thành ít nhất có bốn năm nhà mở vườn
hoa. Hơn nữa tại kinh thành, kẻ có tiền còn rất nhiều, những người giàu
này buôn bán có lời thì sẽ đặt mua sản nghiệp, ngoại trừ cửa hàng thì
chính là nông trang. Muốn làm cái gì mà sơn trang nghỉ dưỡng, đó là điều thực dễ dàng.
Nàng cười nói: “Tốt như vậy, ta nhất định phải đi xem.”
Thuận tiện nói ra chủ ý của bọn họ.
Trong mắt Hoàng Phủ Cẩn đều là ý cười, ôn nhu nói: “Nếu nàng thích, hai ngày
nữa ta dẫn nàng đi xem.”
Nói xong hắn cũng không cáo từ người nhà họ Tống, cưỡi ngựa rời đi. Tống Dung Hoa thấy vậy giận đến mức cái mũi cũng lệch đi.
Tô Mạt kinh ngạc hỏi: “Chàng biết tin này khi nào? Ta cũng không biết.”