Mọi người chợt cảm thấy kỳ lạ, đợi ban đêm Tô Nhân Vũ cùng Tô Việt trở về,
tụ họp ở trong phòng lão phu nhân dùng bữa, nói ra chuyện này.
Tô Nhân Vũ kinh ngạc nói: “Thật ra hôm nay ở trong nha môn cũng như vậy,
trong sách ta thường đọc có kẹp một phong thư, bên trong cũng không có
nội dung gì.”
Tô Mạt nói: “Có thể là ẩn tình gì hay không?” Nàng nói sơ qua.
Tô Nhân Vũ nói: “Nhắc tới loại mật thư, trong quân cũng có, hoặc là dùng
lửa hơ, hoặc là lấy nước cơm thấm qua, chẳng qua đã thử việc này tờ giấy nhất định không thể bằng phẳng không dấu vết như vậy.”
Đây rõ ràng chính là giấy trắng.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không có biện pháp, chỉ có thể đặt thư ở
một bên, lại dặn dò người sai vặt, nếu có người đưa thư đến, nhất định
xem trước một chút, nếu là người ta không quen, nếu không có lão gia,
cũng không được nhận, nếu là người quen, cũng phải cho quản gia kiểm tra lại mới được mang vào trong phủ.
Kể từ khi Tô Nhân Vũ giữ chức
tể tướng tới nay, Tô phủ tiếp khách đều phải cẩn thận, quan
trọng nhất là có người muốn tới hối lộ không để ý tới. Lá thư này nếu
không phải viết quan chức Trữ Châu, lại không có thêm gì đó, người sai
vặt cũng không dám nhận.
Mà người truyền tin nói lão gia hắn ba
ngày sau sẽ tới thăm, chẳng những ba ngày sau không có người nào, Tô
Nhân Vũ cũng đã hỏi trong triều, quan Trữ Châu kia xác thực chưa từng ra cửa.
Tô Nhân Vũ hỏi khác vài bạn đồng sự, dường như cũng có
người nhận được phong thư như vậy, đơn giản là trò đùa dai, không để ý
tới nữa.
Tô Mạt cũng không yên tâm, sau đó vẫn để cho người lén
lút điều tra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, còn có nhà ai nhận được thư
như vậy, tra xét mấy nhà, đều không có liên hệ gì, thoạt nhìn xác thực
là trò đùa dai.
Nàng bàn bạc cùng Hoàng Phủ Cẩn, hắn cũng không có nhận định gì.
Hắn tìm lấy tư liệu từ Lục bộ đưa cho nàng, “Đây là lý lịch những quan
viên, nhìn qua thì bình thường, không có gì đặc biệt, có học trò của
Tống Tương, một học trò của Tả Thượng Thư, còn có học trò của Lưu đại
nhân, ngoài ra cũng chưa từng có quan hệ gì.”
Tô Mạt lấy tư liệu
vài người phân tích, quê quán, hôn nhân, lý lịch ... tiến hành phân tích cặn kẽ, cũng không có phát hiện nhiều dấu vết lắm.
Mấy người này có hai người tham lam, thu nhận tất cả hối lộ, có hai người tính tình ngay thẳng, ghét ác như thù địch......
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt gục xuống bàn trầm tư suy nghĩ, đau lòng nàng chịu
vất vả, nhân tiện nói: “Ở trên giang hồ, thật ra có người lén lút liên
lạc gì đó, gởi thư tín với ám ngữ......”
Tô Mạt kinh hãi,“Chẳng lẽ có người lén lút mưu đồ gì đó, cố ý mưu tính cha ta đi vào?”