Bốn người nhanh chóng vào vị trí trong trận pháp, A Lý dẫn những người
còn lại tản ra xung quanh để bảo vệ họ, sau một lúc, Diệp Tri Vân ép
mình dời mắt khỏi gương mặt của hoàng hậu nương nương, nhẹ nhàng nói:
“Có thể bắt đầu.”
Kẻ địch ra tay quá âm hiểm, kim châm trong đầu của Tần Nguyên Quân vô
cùng khó lấy, chỉ cần có một sai lầm nhỏ hắn lập tức sẽ mất mạng, bây
giờ hắn đang bị huyền băng châu làm đóng băng, máu trong người tạm ngừng chuyển động, kim châm sẽ không tạo ra nguy hiểm gì cho hắn, bọn họ cũng có thể từ từ lấy nó ra.
Chẳng qua là việc phối hợp giữa trận pháp và huyền băng châu, sẽ tiêu
hao một lượng lớn tinh lực cùng nội lực, nhất định phải dốc toàn bộ sức
lực để ứng phó, chỉ cần một sai lầm nhỏ, người bày trận cũng sẽ bị
thương nặng thậm chí là chết, mà Tần Nguyên Quân chỉ còn đường chết.
Sắc mặt của mọi người đều rất tập trung, hộ vệ khắp nơi cũng như đang
gặp phải kẻ địch mạnh, mặc dù lúc tiến vào địa cung rất bí mật, cửa vào
cũng đã đóng kín, nhưng bọn họ cũng không dám khinh thường.
Diệp Tri Vân, Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, chia nhau đem nội lực
đưa vào kinh mạch của Tần Nguyên Quân, nhưng không thể gấp gáp, thời
gian phải thật chậm, hai canh giờ đã qua, đỉnh đầu của mỗi người đều bốc lên khói trắng, đặc biệt là Tô Mạt, so với ba người còn lại, nội lực
của nàng còn quá yếu.
Hoàng Phủ Cẩn lo lắng cho nàng, nhìn về phía Diệp Tri Vân hỏi: “Cha nuôi, còn bao lâu nữa?”
Khuôn mặt của Diệp Tri Vân cũng chảy đầy mồ hôi, quần áo đều đã ướt đẫm, ông đã đã bị thương nặng khi ở trong cung, lại bị hoàng đế đối xử thậm
tệ, nội lực đã không còn được như trước, ông là người thứ hai sắp không
chịu được.
“Kiên trì, sắp đến lúc quan trọng, không cần nói chuyện.” Thần sắc của
Diệp Tri Vân rất nghiêm túc, toàn thân hơi run rẩy, ngón tay cũng sưng
lên, gân xanh trên mu bàn tay càng hiện rõ lên.
A lý khẩn trương đứng sau lưng ông, nếu như ông không thể chịu được, chỉ cần có chỉ thị, hắn sẽ lập tức truyền nội lực cho ông.
Đang trong lúc quan trọng, bỗng nhiên trong không khí có một tiếng động
rất nhỏ, ngay sau đó có một mùi hương nhẹ nhàng tiến vào, mùi hương đó
hòa lẫn vào không khí trong địa cung, như có như không.
Đột nhiên nhóm cận vệ phía ngoài có người thét lên, rối rít che mắt hộc máu ngã xuống.
“Cẩn thận.”
A lý hô to một tiếng, lập tức cho người dựng lên khiên bảo vệ, đột nhiên ầm một tiếng, cả địa cung lay động một cái, đài cao phía trên chợt đổ
xuống, khói mù bốc lên ở khắp nơi, Diệp Tri Vân hô to một tiếng, sai
người bảo vệ quan tài.
Bên trong lớp khói bụi không ngừng có người kêu rên, rất nhanh liền không có âm thanh gì nữa.