Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.
Không cho ông có cơ hội cơ hội nói lời xin lỗi, một cơ hội để xin tha thứ cũng không có.
Hoàng Phủ Cẩn không suy nghĩ gì thêm, trực tiếp ngăn ông ngoài tâm của
mình, “Bệ Hạ, những lời nói này ngài nên nói cùng mẫu thân thì hơn. Nếu
như ngài đã từng yêu người thì nên nói cho người biết, ngài đã dành tình yêu thương như thế nào cho người!”
Hắn cười lạnh lùng, buông hoàng đế ra, lui về sau, nhân tiện kéo cả Diệp Tri Vân đi theo.
Đoàn người mau chóng rời đi.
Trước khi đi, Tiêu Vũ Lâu quay lại nhìn hoàng đế một lần, có nhiều người đến khi mất đi rồi mới nhận ra thứ mình quý trọng nhất, thứ mình không
muốn mất đi nhất. Nam nhân giống như hoàng đế là người đáng hận nhất
nhưng cũng rất đáng thương, hết lần này đến lần khác tổn thương người
mình yêu, sau đó dùng muôn vàn lý do để biện minh cho chính bản thân,
dù liên tiếp hối hận nhưng vẫn không biết hối cải.
Như vậy, còn nam nhân kia đâu? Hắn nhìn Diệp Tri Vân, ông ấy có biết không?
Tiêu Vũ Lâu cười lạnh trong bụng nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp.
Đám người Tô Mạt trở lại Tô phủ, cả nhà đều đứng ngồi không yên, nhìn
thấy bọn họ bình yên trở về cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn là Tô
Nhân Vũ cũng muốn đi theo nhưng Tô Mạt lại khuyên ông nên ở lại bảo vệ
lão phu nhân, cả một đêm ông không chợp mắt tí nào, lại nhận được tin
hoàng đế đã thoát khỏi sự giam lỏng liền bắt giữ Tả gia, Lưu gia, Tín
vương phủ, phong chức cho Thân Vô Dụng để duy trì trật tự của triều
đình.
Ông càng thấy sốt ruột, dù sao cung biến lần này thiên biến vạn hóa.
Cũng may hoàng đế không xuống tay với Tô gia, đến giờ mọi người đều đã bình an trở lại.
Tô Mạt sai người đưa Tần Nguyên Quân trở về, mấy ngày tới hắn chỉ cần
nghỉ ngơi là ổn, chủ yếu là loại bỏ được khí lạnh của huyền băng châu
còn sót lại trong người.
Hơn nữa tình hình bây giờ không thích hợp để ăn mừng, Tô Mạt sai người
đến Tần gia báo tin, sau đó sai người chuẩn bị thức ăn, bảo mọi người
cùng ăn.
“Tiểu thư, ngoài cửa có binh mã của triều đình đang giám sát.” Lan Nhược trở lại báo cáo.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi ra nhìn, quả nhiên, xung quanh Tô phủ có rất
nhiều trạm canh gác, đây là binh lính của đại doanh Tây Sơn, đều là
những người sống sót từ chiến trường trở về, khác hẳn với binh lình kinh thành.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng, bọn họ cũng không có động tĩnh gì, sau đó hai người trở lại trong phủ, cả gia đình cùng nhau bàn bạc,
đều cảm thấy hoàng đế đang canh chừng bọn họ nên tạm thời sẽ không có
hành động gì cả.