Kim Kết năn nỉ nói: "Lan Nhược tốt bụng, ngươi đi xem thử xem, khinh công của ngươi tốt như vậy, bọn họ sẽ không phát hiện đâu."
Lan Nhược nhìn Kim Kết, nha đầu kia có đôi mắt đen bóng, khuôn mặt cũng được coi là xinh đẹp, nói chuyện lại rất thẳng thắn, Lan Nhược cũng rất thích nàng.
Lan Nhược suy nghĩ một lát, "Cũng được, vậy ta đi xem thử. Khi ta trở về ngươi phải nhớ là thiếu ta một ân tình nha."
Kim Kết cười rộ lên, vui vẻ nói: "Được, vài ân tình cũng được, về sau ta sẽ coi người như tỷ tỷ ruột thịt để hầu hạ."
Lan Nhược cười cười chuẩn bị một chút, lại bảo Kim Kết báo với Tô Mạt một câu, nàng đến vương phủ một chuyến.
Lúc Kim Kết tìm được Tô Mạt, nàng đang cùng đại tiểu thư và Tô Hinh Nhi trò chuyện, vẻ mặt của đại tiểu thư không dấu được vẻ hạnh phúc, ngược lại Tô Hinh Nhi hình như có tâm sự, hay thất thần, thậm chí là ngẩn người ra.
Kim Kết thấy nàng ngồi ngẩn người đối diện với chậu hoa Hải đường và hoa hồng, trong tay cầm một khối điểm tâm, nhưng lại vô thức nghiền nát điểm tâm tung về phía mấy đóa hoa. Kim Kết vội vàng lên tiếng nhắc nhở nàng: "Tam tiểu thư, đó không phải hồ cá, không cần cho chúng ăn!"
Tô Hinh Nhi đang ngẩn người, lập tức tỉnh lại, đôi má lập tức ửng hồng, nàng cắn môi nhìn Tô Mạt và đại tiểu thư, thấy các nàng không để ý đến bên này, vội vàng đưa điểm tâm vào miệng, nói với Kim Kết: "A, ta, ta đang muốn đi đến xem mấy con cá chép đó đã lớn chưa a."
Kim Kết cười nói: "Tam tiểu thư muốn đến hương lâu?"
Hai má của Tô Hinh Nhi càng đỏ thêm giống như bị người ta nhìn thấu tâm tư, "Ta, ta đâu có nói muốn đến hương lâu?"
Nàng vội vươn tay làm bộ muốn chăm sóc mấy cây hoa, nhưng càng làm càng thấy rối.
Kim Kết tò mò nhìn nàng, Tam tiểu thư vốn hay bốc đồng, nhưng rất thẳng thắn, có gì thì nói đó, hiện giờ đã thu liễm nhiều hơn, có chuyện gì cũng không thoải mái nói ra, có cảm giác rất thần bí.
Nhìn những cánh hoa mềm mại bị Tô Hinh Nhi chà đạp, Kim Kết vội vàng đem hoa cướp đi, “Tam tiểu thư, trong ao cá ở hương lâu có các chép a, nếu người muốn xem có thể đến xem. A, đúng rồi, tiểu thư nên đi sớm đi, trời cũng sắp tối rồi!”
Hai má Tô Hinh Nhi đỏ bừng lên, vội đứng dậy, “Ta đi ra ngoài một lát.”
Kim Kết vội gọi theo, Tô Mạt và Tô Nhu Nhi cũng để ý đến bên này, hỏi lý do.
Kim Kết lắc đầu, “Tam tiểu thư thật kỳ lạ, có gì đó không giống như bình thường.”