Thấy Nhị ca đã nói vậy, Tô Mạt cũng đồng ý gặp mặt.
Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Cẩn muốn đến nha môn làm việc, Tô Mạt cùng Tô Việt đến gặp Mẫn chưởng quầy.
Kim Kết đuổi theo nàng, "Tiểu thư, để em cùng Lan Nhược đi theo người."
Nhìn bộ dạng mong mỏi của nàng ấy, Tô Mạt thở dài, nàng vẫn không thể cứng rắn hơn được, đặc biệt là đối với Kim Kết, từ trước đến giờ vẫn coi nàng ấy là tỷ muội tốt, luôn trung thành.
Tô Mạt gật đầu, vừa thấy vậy, Kim Kết lập tức trở nên vui vẻ, cao hứng đến mức muốn hét lên.
Mặc Trúc kinh ngạc nhìn nàng ấy, lặng lẽ nói với Tô Việt: "Công tử, Kim Kết nổi điên rồi."
Tô Việt cười không nói, lúc lên ngựa với Tô Mạt liền mở miệng hỏi: "Mạt Nhi, Kim Kết sao vậy?"
Tô Mạt khó hiểu, Tô Việt liền đem nghi vấn của mình ra hỏi.
Tô Mạt liền cười, ý bảo hắn lại gần, nhỏ giọng nói chuyện mình muốn giáo huấn Kim Kết ra.
Tô Việt thở dài, cười cười, "Muội nha, yêu cầu cũng cao quá rồi. Nàng ta không phải cũng vì quan tâm muội sao, trong lòng chỉ có muội nên mới như vậy."
Khóe môi Tô Mạt hơi nhếch lên, "Nhị ca, có một số việc không thể để vậy được. Khi nàng ấy còn ở với muội thì được, nhưng nàng cả đời không làm nha hoàn cho muội được, muội cũng không muốn để nàng ấy làm nha hoàn cả đời."
Nàng vẫn luôn coi Kim Kết là tỷ muội, nhưng là quan niệm chủ tớ của Kim Kết quá sâu, tuy thường ngày mọi người đều sống rất hòa hợp không đề cập đến vấn đề chủ tớ, nhưng nàng ấy vẫn phân biệt rõ ràng.
Nếu như sau này Tô Mạt muốn để Kim Kết lập gia đình sẽ phải lấy gia đình làm trọng, trượng phu là quan trọng nhất không cần làm nô tỳ của Tô phủ nữa, nàng không muốn Kim Kết sống chết ở lại Tô phủ, cho dù danh nghĩa là nô bộc nhưng trong lòng nàng thì đó là tỷ muội của nàng.
Tô Việt gật đầu, "Mạt nhi, được ở gần muội thật tốt."
Tô Mạt cười rộ lên, kéo tay Tô Việt, "Nhị ca, huynh nói thật buồn nôn nha."
Tô Việt búng nhẹ lên trán nàng, "Muội đúng là quỷ nha đầu, luôn luôn có chủ ý thú vị. Mạt nhi, chúng ta thật sự phải rời khỏi kinh thành, có phải hay không bỏ quên những sinh ý này?"