"Đủ rồi!" Tô Việt quát lên một tiếng, ngắt lại câu nói của Tô Trì.
Tô Trì hừ lạnh một tiếng, đến gần nói: "Đủ rồi cái gì? Sao, dẫm phải chân đau của ngươi rồi sao? Hay là sợ ta đánh công chúa, truyền đi thanh danh không tốt, ảnh hưởng đến Tô gia, ngăn cản tiền đồ của ngươi?"
Hắn vung tay lên, đẩy Tô Việt lui về sau hai bước, giận dữ hét lên: "Ta nói cho ngươi biết, các ngươi đem tiền của ta đi, đừng có nghĩ sẽ có tiền đồ tốt. Muốn ta không thành công, tất cả các ngươi đừng nghĩ sẽ tốt, muốn hại ta sao, để cho các ngươi tự do sao, đừng có nằm mơ đi."
"Súc sinh, ngươi nói cái gì vậy?"
Từ cửa ngăn truyền đến giọng nói uy nghiêm, Tô Nhân Vũ tức giận đi vào, xuất hiện trước mặt mọi người.
Tô Trì cười ha ha, "Sao nào, đều không quen nhìn ta? Một cái hai cái, đều muốn dẫm lên đầu ta, các ngươi còn muốn sao?"
Tô Nhân Vũ đi nhanh vào trong, cho người đưa An Bình đến chỗ lão phu nhân, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là thằng khốn nạn, nếu ngươi có chút khí phách, muốn bán mạng vì chủ tử thì ngươi có thể rời khỏi cái nhà này, muốn đi nơi nào thì đi. Nếu ngươi còn làm xằng bậy, ta liền cáo lên trên, trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc Tô thị."
Giọng nói của ông mạnh mẽ, nói năng khí phách, làm chấn động lỗ tai của mọi người.
Tô Trì đột nhiên gào khóc, nào còn chút phong thái của công tử thế gia, hắn vừa khóc vừa nói: "Đúng, đúng, các ngươi đều nhìn ta không vừa mắt. Ông, ông là cha ta sao? Ông có coi ta là nhi tử sao? Từ nhỏ đến lớn, ông đã suy nghĩ cho ta cái gì chưa? Trong lòng ông chỉ nghĩ đến nữ nhân đã chết kia, một lòng..."
"Bốp" một tiếng, Tô Nhân Vũ xuống tay, giận dữ quát: "Câm miệng!"
Tô Trì bị Tô Nhân Vũ dùng toàn lực tát một cái, xoay hai vòng, ngã vào hòn núi giả, lập tức khóe miệng chảy máu ròng ròng.
Quan Mị sợ hãi kêu lên, tiến lên đỡ lấy hắn, "Đại gia, đại gia, người không sao chứ?"
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nói: "Người đâu, đem nữ nhân này ra ngoài, tìm người bán đi chỗ khác."
Quan Mị nghe thấy vậy, lập tức hét lên, "Lão gia, người không thể làm như vậy, đại thiếu gia, đại thiếu gia, cứu ta, ta không muốn rời khỏi người."
Hai bà tử thô kệch cũng mặc kệ, nắm lấy cánh tay của nàng lôi ra ngoài, Quan Mị còn muốn vùng vẫy nhưng không thể động được.
Tô Trì tức giận thét lên một tiếng, bộ dạng giống như không chết không dừng, cầm lên một hòn đó ném về phía Tô Nhân Vũ.