Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, thản nhiên nói: "Nếu không phải hai người các ngươi là muội muội của Nhạc tướng quân thì loại người lợi dụng nước mắt để làm chuyện xấu như các ngươi sớm đã bị ném ra sau núi rồi."
Dám chỉ tay vào mặt nàng? Thật sự là chán sống rồi.
Sắc mặt Nhạc Phong Nhi càng thêm tái nhợt, giống như là bị người ta chà đạp, nàng lôi tay áo của muội muội, "Lâm Nhi, đi thôi, chúng ta trở về thôi."
Nhạc Lâm Nhi vô cùng tức giận, "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể như vậy chứ? Tỷ mỗi ngày đều ninh canh cho vương gia, vương gia đều thích uống, kết quả công lao đều bị nàng ta chiếm mất, như vậy còn thiên lý sao?"
Ý cười trong mắt Tô Mạt hơi trầm xuống, nhưng không thể hiện ra ngoài, giống như khi trời sắp có bão, mưa gió cứ tích tụ dần dần, đến một lúc nào đó, sẽ xuất hiện sấm chớp vang dội mà không ai có thể ngăn cản.
Kim Kết là người hiểu rõ Tô Mạt, vội vàng nói với Thu Vân: "Thu Vân, hôm nay em tự mình dẫn người mang canh tới, sau đó đợi vương gia uống, xem vương gia sẽ uống canh của ai."
Thu Vân đáp lại một tiếng, nói tiếp: "Tiểu thư, chuyện này không cần hỏi, dù nô tỳ chưa từng trải qua nhiều chuyện nhưng chuyện này ngay cả nha đầu ngốc cũng biết, canh của chúng ta mang sang, có người đã đem đổi đi, hơn nữa, nô tỳ hoài nghi, nước canh vương gia uống vẫn là canh của chúng ta, có người trợn mắt nói dối, cứng rắn muốn đem công lao để lên người mình."
Sắc mặt Tô Mạt vẫn như cũ, khinh miệt nhìn tỷ muội Nhạc gia, thản nhiên nói: "Nếu vương gia thật sự uống canh của hai vị, vậy thì trái lại ta cần mời Hồ tiên sinh đến kiểm tra cho vương gia một chút."
Nhac Lâm Nhi trợn mắt, "Nhìn cái gì? Tự vương gia đồng ý, ngươi còn muốn gì chứ? Cho dù ngươi có vương phi tương lai, ngươi cũng không thể quản được vương gia, vương gia có tự do có tôn nghiêm của vương gia. Vương gia thích tỷ tỷ của ta, ngươi dựa và cái gì mà không cho phép?"
Tô Mạt nhướn mày, cười lạnh nói: "Hai vị cô nương sai lầm rồi, ta không có ngăn cản. Vốn là vương gia muốn đưa hai người đến thôn trang, nhưng cha nuôi của vương gia lại thương tiếc các ngươi, liền để cho các ngươi ở lại vương phủ há mồm chờ cơm, nhưng các ngươi không hề thấy quý, vậy thì không ủy khuất hai vị."
Nàng rũ mắt nhẹ nhàng sửa lại ống tay áo của mình, lộ ra ngón tay bạch ngọc, tinh tế sờ qua ống tay áo được thêu hoa tinh xảo, khẽ cười nói: "Thu Hà, em đi tìm Lan Nhược, bảo nàng đến vương phủ an bài một chút, bảo Lưu Vân Lưu Hỏa đưa hai vị Nhạc cô nương đến thôn trang miễn cho các nàng ở đây không được thoải mái, ủy khuất các nàng."