Cho dù có tay nghề tốt, cũng không có nguyên liệu tốt như vậy.
Nhạc Lâm Nhi an ủi nàng: "Tỷ tỷ, tỷ sợ gì chứ? Chỉ cần tỷ làm vương phi, muốn nấu canh gì vương gia đều được không phải sao?"
Dù có quý đến đâu, vương gia cũng sẽ không tiếc đâu.
Nhạc Phong Nhi gật đầu, nhìn nồi canh, liếm môi, "Lâm Nhi, nếm thử xem vị như thế nào, lần sau chúng ta hầm canh cho vương gia uống."
Thật ra hai tỷ muội Nhạc gia cũng có chút bản lĩnh, bộ dạng xinh đẹp, biết một ít chữ, cầm kỳ thi họa đều biết một chút, hơn nữa về phần nữ công, lại càng giỏi.
Cắt may, thêu thùa, nấu ăn đều là sở trường của các nàng.
Đặc biệt là Nhạc Lâm Nhi, có vị giác rất lợi hại, chỉ cần nếm qua một lần, có thể biết được hầu hết các thành phần bên trong.
Những lần trước canh Tô Mạt đưa đến, bọn họ đều để Nhạc Lâm Nhi nếm qua, sau đó Nhạc Phong Nhi tự mình nấu canh, gần giống với hương vị kia, sau đó đem đổi với canh của Tô Mạt, vương gia cũng thích uống, không nhận ra điều khác biệt.
Điều này chứng tỏ, thật ra không phải vương gia không thể tiếp nhận nàng, chỉ là cần thời gian.
Nhạc Lâm Nhi gật đầu, cười nói: "Tỷ để muội."
Nàng lật tấm vải giữ ấm, mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên, một mùi hương xông vào mũi.
Nàng cầm lấy chiếc thìa trong bát, múc một muỗng, thổi thổi, cảm thấy bớt nóng liền đưa vào miệng.
Nhìn nàng dùng thìa của vương gia, Nhạc Phong Nhi không hiểu làm sao, cổ họng co rút một trận.
Nhạc Lâm Nhi híp mắt, bắt đầu cảm nhận mùi hương thơm ngát,...
Oa...Không biết dùng từ nào để nói, thật là ngon, lại không thể hình dung ra sao.
Nàng tiếp tục uống thìa thứ hai, thìa thứ ba...
Nhạc Phong Nhi vội vàng, "Lâm nhi, thật sự ngon vậy sao?" Nghĩ rằng lát nữa nhớ phải đổi thìa, "Tỷ nếm thử một chút xem sao."
Nàng sốt ruột mà đoạt lấy thìa, múc canh muốn uống, bỗng nhiên Nhạc Lâm Nhi đánh rơi thìa trên tay nàng, ôm lấy cổ họng vẻ mặt đau đớn.
Nhạc Lâm Nhi hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng nói: "Lâm nhi, Lâm nhi, muội, muội làm sao vậy?"
Nhạc Lâm Nhi cảm thấy cổ họng tê dại, cổ họng đau giống như bị đao cứa qua, không thể nói rõ là như thế nào, tóm lại là cực kỳ khó chịu, nói không ra câu.
Nhạc Phong Nhi cuống quít gọi người, bảo người mau gọi ngự y.
Nha hoàn bên ngoài hừ lạnh, không thèm nhìn, muốn mời ngự y sao, nghĩ mình là vương phi sao?
Phi, thật không biết xấu hổ!
Cứ dựa vào vương phủ chết mà không đi.