Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1741

Tô Mạt đem cành liễu còn lại giắt bên hông, thi lễ với Hoàng Phủ Giác, "Bệ hạ bảo trọng, chúng ta phải cáo từ rồi."

Nàng hy vọng hắn có thể làm một hoàng đế, như vậy cũng không uổng công nàng và Hoàng Phủ Cẩn ủng hộ hắn.

Dù sao cũng đã từng kề vai chiến đấu với nhau, đối phó với Tống hoàng quý phi, đó cũng là một hồi ức đẹp.

Nàng không hy vọng có một ngày phải đối địch với hắn, chỉ cần hắn không nghi ngờ Cẩn ca ca, nàng sẽ ủng hộ hắn cả đời.

Hoàng Phủ Giác khẽ gật đầu, nhìn nàng một lần, rồi nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Nhị ca, nếu như cần gì hãy cứ nói. Mặc kệ là xa xôi đến đâu, đệ cùng thất đệ ở kinh thành nhất định sẽ ủng hộ huynh."

Hoàng Phủ Cẩn ôm quyền cảm tạ, cùng Tô Mạt xoay người lên ngựa.

Hoàng Phủ Giác bảo Vương Quý mang Tiêu Vĩ cầm lên cho, hắn ngồi trên ghế, nhẹ nhàng gẩy đàn, âm thanh uyển chuyển như dòng nước, âm thanh càng ngày càng mạnh mẽ.

Người cưỡi ngựa đã khuất bóng, không còn nhìn thấy nữa.

Kết thúc khúc đàn, dư âm vang vọng, dương liễu lả lướt.

Hoàng Phủ Giới lau đi nước mắt, "Ngũ ca, huynh cũng đa cảm quá đấy."

Hoàng Phủ Giác cười yếu ớt, thản nhiên nói: "Ta cũng chưa có khóc, ngược lại đệ đã khóc mất rồi, cuối cùng là ai đa cảm đây."

Hoàng Phủ Giới không phục, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đứng nhìn, "Nhà đầu chết tiệt kia nói đi là đi, cũng không quay đầu nhìn lại, thật sự không có lương tâm."

Hoàng Phủ Giác nhìn hắn một cái, đứng dậy, đưa cầm cho Vương Quý, "Tuổi thất đệ cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tuyển vương phi rồi."

Hoàng Phủ Giới vừa nghe vậy, co cẳng chạy, "Ngũ ca còn chưa có hoàng hậu, đệ không gấp."

Nói xong hắn xoay người lên ngựa, chạy tóe khói.

Hoàng Phủ Giác thở dài, nhìn lá liễu rơi trên đất, ở giữa còn có một bên hoa tai hình phiến lá, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn thấy.

Hắn khom lưng nhặt lên, nhận ra là nữ trang của Tô Mạt, nàng từ trước đến nay đều luôn lựa chọn sự đơn giản, trang sức trên người đều giản lược đi.

Nhưng giản lược không phải là đơn giản, chỉ là một phiến lá nhỏ, trên mặt trang sức được chạm khắc tinh xảo, thậm chí là điêu khắc rỗng, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.

Hắn nắm chặt trong tay, đồng thời nhặt những lá liễu trên đất lên, sau đó cho vào hà bao, rồi đứng dậy rời đi.

Vương Quý khó hiểu, nhưng hắn không dám hỏi nhiều.

Lưu Ngọc biết, nhưng lại càng không hỏi.

Có một số người, có một số chuyện, chôn ở trong lòng, tình cảm như vậy cả đời.

Cũng có thể là đau cả đời.

Phải xem đương sự muốn nghĩ như thế nào, có thể khắc chế được hay không.

Bình Luận (0)
Comment