Lão phu nhân suy nghĩ rồi nói với Tô Mạt, "Mất ngày trước bà có nghe người nói Dương di nương ở thôn trang không được tốt cho lắm, bà đang tính cho người đón nàng ấy về."
Dù thế nào, đó cũng là thiếp thất của lão gia, không thể để bên ngoài như vậy.
Vừa nghe vậy, lập tức Lâm di nương cảm thấy tức giận, mình còn chưa nói xong, sao lại nói đến Dương di nương.
Bà bĩu môi châm chọc nói: "Lão phu nhân, nhị tiểu thư ăn cây táo rào cây sung như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn phải đối xử tốt với mẹ của nàng ta sao? Nếu không phải do Dương di nương không dạy dỗ hẳn hoi từ nhỏ, nhị tiểu thư cũng sẽ không đến mức như thế này."
Lão phu nhân đưa mắt nhìn bà, ánh mắt âm trầm, Lâm di nương giật mình co rúm người lại.
Lão phu nhân thản nhiên nói: "Hiện giờ phủ ta đã không còn giống như trước nữa, mọi người đều phải khiêm tốn. Nhưng dù là vậy, gia vẫn phải có gia quy."
Lâm di nương sao có thể không nghe ra ý trong câu nói đó, nhưng mà nhớ đến tiền đồ của con trai mình, cả một đại gia đình đều nhờ hắn nuôi dưỡng, chính mình liền có chỗ dựa vững chắc, dù cho bà được phù chính lên chính thất cũng không đủ.
Bà đè xuống lo sợ và nghi ngờ trong lòng, tiếp tục nói: "Nói ra cũng do phu nhân quá độc ác, nếu không trong nhà cũng sẽ không biến thành dạng đó, chung quy cũng là do bà ta hại..."
"Đã qua rồi không cần phải nhắc lại, ông trời cũng đã trừng phạt nó rồi." Lão phu nhân không kiên nhẫn nói.
Sau lưng bà, Tô Viễn và Tô Khang đang chơi đùa cũng cảm nhận được bà không vui, cả hai đều đưa cặp mắt to tròn nhìn bà, quơ quơ cánh tay trắng nõn, "Con ngoan mà."
Lâm di nương cười ngượng ngùng, "Cũng không biết lão gia nghĩ như thế nào, ở trong kinh không trực tiếp hưu bà ấy đi."
Lão phu nhân hừ một tiếng, nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, con lặp lại một lần nữa câu nói kia của phụ thân con."
Tô Mạt ngầm hieru, liếc mắt nhìn Lâm di nương một cái, "Di nương quan tâm nhiều quá. Phụ thân đã từng nói, vào cửa Tô gia, dù phạm nhiều lỗi thế nào, đều là người Tô gia, chết cũng là quỷ Tô gia, không có chuyện đuổi đi. Gia phong của Tô gia luôn nghiêm cẩn, người nhà phạm lỗi, tất nhiên sẽ do gia tộc xử lộc. Hơn nữa phụ thân cũng không có ý định hưu thê hay cưới thêm, lại càng không có tính toán thay đổi hiện trạng trọng nhà. Ông ấy có nói, chờ sau khi ông trăm tuổi, muốn được cùng Cố di nương hóa thành cát bụi."
Thật sự Tô Nhân VŨ đã từng nói qua, sau khi ông chết ông muốn được hóa thàng tro cùng với Cố di nương bay theo gió, tự do tự tại, không bị nhân thế ràng buộc.
Lâm di nương sao có thể không hiểu ý của Tô Mạt, Tô Nhân Vũ không muốn thay đổi địa vị thiếp thất, chính là không có khả năng phù chính di nương lên chính thất.
Sắc mặt bà liền trở nên tức giận hô hấp dồn dập, sao có thể khi dễ bà như vậy chứ?