Nói thêm một câu liền bắt đầu đánh nhau.
Trong mắt những hán tử thô lỗ kia đều tỏa ra huyết quang, bọn hắn chưa bao giờ sợ đánh nhau đổ máu, nếu sợ thì lại ngược với quy củ rồi.
Mà mấy người Lan Nhược không sợ nhất chính là gặp mấy tên lưu manh, vừa lúc có thể vì dân trừ hại.
Huống chi, đây chính là tiểu thư ngầm đồng ý.
Lập tức hai bên giương cung bạt kiếm, Lưu Hỏa cười lạnh bước lên một bước dài, đối mặt với bốn đại hán ở cửa.
Một đại hán nhịn không được, cũng đưa tay túm lấy vạt áo của hắn, Lưu Hỏa nhíu mà, mỉa mai hừ một tiếng, phun một ngụm nước bọt lên mặt đại hán kia.
Đại hán kia sửng sốt một phen, hắn không ngờ rằng mình không bắt được tên "tiểu bạch kiểm" kia, hơn nữa còn bị nhổ ngược lại một ngụm nước bọt?
Hắn liền tức giận gầm lên một tiếng, bốn người nhào lên.
Lưu Vân vội quay lại nói với Lan Nhược và Lan Như, "Ai nha, đánh nhau không tốt, mấy nữ tử các ngươi đi lên lầu đi, có thể xin tiểu thư ít bí trà mà thưởng thức."
Lan Nhược và Lan Như lại ngồi xuống, Lan Nhược nói: "Dính đầy xui xẻo vào người, đi lên lầu lại làm hỏng hương huân của tiểu thư, ta ngồi đây cũng được."
Lưu Vân cũng ngồi bên ngoài, rót trà cho hai nàng, sau đó nhàn nhã xem Lưu Hỏa lấy một địch bốn, một bên nói: "Ai, Lưu Hỏa đệ chú ý một chút, nếu làm hỏng đồ dùng đệ sẽ phải bồi thường đấy, nếu như mấy tên đó đánh hỏng đệ cũng phải đền."
Lưu Hỏa mắng một câu tục, vội vàng kéo tên vừa bị hắn đá bay lại, tránh cho hắn đập để bồn hoa sơn chi.
Tiểu thư vừa khen là bồn hoa đó nở đẹp.
Ai nha, không biết tên mù nào lại đi trang trí bằng cái bồn ngọc, lại còn có tên không biết xấu hổ nghe Lưu Vân nói như vậy liền vung đao phá đồ...
Lưu Hỏa nổi giận, đá văng mấy tên kia đi, chỉ là bọn hắn da dày thịt béo, hắn liếc mắt nhìn xung quanh thấy Linh Đang đang nhìn hắn chằm chằm, trong tay còn cầm cái ngân tiên kia, hắn thuận tay mượn luôn, nói một câu, "Mượn một chút."
Khi Linh Đang còn đang ngẩn người, ngân tiên đã bị Lưu Hỏa cướp mất, chỉ thấy hắn ra tay nhanh như chớp, ở nơi chật hẹp như vậy mà lại có thể dùng roi tạo ra uy lực như vậy, vun vút như múa, khiến cho người khác không thể rời mắt nhìn.
Lan Nhược đen mặt lại, "Đừng khoe khoang nữa."
Lưu Hỏa nghịch ngợm le lưỡi, tốc chiến tốc thắng, ngân tiên cuốn bay vũ khí trong tay mấy tên đại hán, đao thương đều bay hết ra ngoài, rơi xuống bên cạnh cỗ kiệu của Thẩm tam tiểu thư.
Mà bốn đại hán kia cũng bị roi của hắn cuốn ra ngoài, sợ bọn hắn còn gây chuyện nữa liền trực tiếp điểm huyệt lại.
Khinh công của hắn trác tuyệt, thân thủ bất phàm, động tác lại như mây trôi nước chảy.