Thẩm Tinh Tinh thật sự là tức muốn chết, nàng ta vốn là muốn khoe khoang một phen, không ngờ tới Tô Mạt không cho nàng ta cơ hội đó.
Chính mình khoe ra cũng chưa ngồi nóng chỗ.
Mà Nhạc Phong Nhi lại khóc sướt mướt nói muốn đi tìm Hoàng Phủ Cẩn.
Thẩm Tinh Tinh rối rắm không chịu được, nghĩ đến để Nhạc Phong Nhị đến chỗ Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quấy rồi cũng không tồi, liền bảo người đưa nàng ta qua đó.
Nhưng Thẩm Tinh Tinh lại không đủ dày mặt đi qua đó ở.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở trong viện xem xét một chút, đám người Lan Nhược thu thập hành lý, lúc này người trông cửa vào thông báo, "Hồi bẩm thiếu gia, tiểu thư, có vị Doãn công tử và Nhạc cô nương ở ngoài cửa cầu kiến."
Không có lệnh của bọn họ, người khác không thể tùy tiện đi vào, dù là Nhạc Phong Nhi khóc đứt ruột đứt gan cũng không ai để ý.
Tô Mạt liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, cũng không nói gì lập tức đi vào trong nhà.
Hoàng Phủ Cẩn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn không muốn có liên quan gì với Nhạc Phong Nhi, nhưng xuất phát từ trách nhiệm cùng giao tình hắn lại không thể không quản.
Dù sao Nhạc Thiếu Sâm vì hắn nên mới rơi vào hoàn cảnh như vậy, đồng thời Diệp Tri Vân vẫn nhắc nhở phải chiếu cố cho tỷ muội Nhạc gia cho tốt, không thể bội bạc.
Cho nên điều này khiến Hoàng Phủ Cẩn khó làm, lấy cách nghĩ của hắn, cho người trực tiếp đưa các nàng về kinh thành là xong, ai ngờ nàng lại không đồng ý.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bóng lưng Tô Mạt, hơi suy nghĩ một chút, bảo Lưu Vân và Lan Nhược tới, "Các ngươi đưa ra ý kiến đi."
Lan Nhược biết hắn phiền lòng chuyện gì, nói: "Thiếu gia, nô tỳ cảm thấy cứ trực tiếp phái người đưa Nhạc cô nương về nhà biểu cửu thôi."
Lưu Vân nói tiếp: "Đến lúc đó chỉ sợ nàng ta lại tìm đến cái chết, đến lúc đó khó nói với sư phụ và Nhạc tướng quân."
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn thâm trầm, đối với bộ dạng động cái là đi tìm cái chết của nàng ta, thật sự là khiến hắn đau đầu.
Mạt Nhi của hắn từ trước đến nay luôn kiên cường, cũng không khiến hắn phải lo lắng nhiều, thậm chí hắn nghĩ muốn sủng ái nàng nhiều hơn nữa, nàng lại giống như tiểu dã miêu tỏ ý muốn bảo vệ cho hắn.
Lan Như nhìn bộ dạng do dự của hắn, lại cho rằng hắn bị Nhạc Phong Nhi mê hoặc, dù sao ngày thường tiểu thư không quấn lấy hắn, mà nam nhân, nhất là những nam nhân ưu tú như hắn, đối mặt với nữ nhân mạnh mẽ, có đôi khi lại cảm thấy không thoái mái, thấy nữ nhân nhu nhược mặt dày mày dạn quấn lấy mình, đôi khi sẽ động lòng trắc ẩn, cho dù không phải là yêu, nam nhân cũng sẽ nói: "Nàng ấy không có ta thì không thể sống nổi."
Thật sự sẽ như vậy sao?