Nàng ta dừng lại một lát, tiến đến gần Thẩm Tinh Tinh, hạ giọng nói: “Ta nghe Lưu Hỏa và Lưu Vân nói chuyện, cố định đều phải cho hắn gia tăng liều.”
Cái gọi là gia tăng liều chính là đồ ăn có thêm dược, hẳn là để khống chế người kia.
“Nói như vậy người kia bị bệnh là giả?” Thẩm Tinh Tinh đắc ý vì sự thông minh của mình, nàng ta phát huy bản lĩnh thiên mã hành không, suy đoán nói: “Nó không chừng là bọn họ có hành động gì đó không thể để người khác biết, Tô Mạt muốn giết người diệt khẩu, nhưng mà bị người kia nắm đằng chuôi hoặc là có cái gì đó quan trọng tay hắn...Ai, nói không chừng là bảo tàng gì đó, hoặc là bí kíp võ công.”
Khi nàng được nghe kể về chuyện võ lâm giang hồ, cơ bản đều là như vậy, vì bảo tàng cùng bí tịch liền trở mặt, mỗi người đều có âm mưu riêng.
Nhạc Phong Nhi lắc đầu, mím môi nói: “Cái này thì tôi cũng không biết.” Nàng ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu thư quen biết nhiều người, chắc chắn sẽ quen biết tri phủ Tô Châu, chi bằng để cho bọn họ tới tìm ra vấn đề.”
Người của quan phủ tới hỏi, tự nhiên sẽ có phiền toái, dù không có phiền toái, cũng có thể làm cho người ta ấm ức.
Thẩm Tinh Tinh gật đầu, nếu Tô Mạt thật sự có bí mất gì đó, như vậy đây là một cơ hội tốt, có thể bắt được cán chuôi của nàng ta.
Chỉ là Thẩm Tinh Tinh xem nhẹ một vấn đề, dù nàng ta có tìm đến tổng đốc Chiết Giang chỉ sợ cũng vô dụng, bởi vì bản thân Hoàng Phủ Cẩn có di lệnh của tiên đế, có thể giám sát quan địa phương, lại được sự tín nhiệm của tân đến, hắn và Tô Mạt có quyền tự chủ hành sự.
Đừng nói là một người khả nghi, cho dù cả một đám người, quan địa phương cũng không hỏi tới.
Thẩm Tinh Tinh tự cho là khẩn cấp, thừa dịp tam ca và Doãn Thiếu Đường đang nói chuyện với mấy người Tô Mạt, liền sai tùy tùng, bảo bọn họ tìm Phỉ Thúy và Linh Đang, truyền mật tín của nàng.
Hoàng Phủ Cẩn và mấy người Doãn Thiếu Đường vốn không có chuyện gì để nói, chỉ là ngại mặt mũi của Tô Mạt, liền ngồi cùng.
Thấy quan hệ của Doãn Thiếu Đường và Thẩm Tam rất tốt, bởi vì do thân phận, từ nhỏ hắn đã bị tiên đế đề phòng không thích, tự nhiên các huynh đệ không dám thân thiết với hắn.
Rồi sau đó hắn học võ, lại mang binh đại chiến, giống như hung thần ác sát, mọi người thấy hắn đều sợ hãi.
Nhưng huynh đệ đi theo hắn thập tử nhất sinh, đối với hắn đều là khâm phục và thề sống chết phục tùng, lại không phải tình cảm bằng hữu bình thường.
Cho dù thái độ của hắn có thân thiện hơn, bọn họ cũng không dám vượt qua, đều tôn thờ hắn.