Lan Như liên tục cười lạnh, Nhạc Phong Nhi nghiêm trang nói: “Ta Nhạc Phong Nhi từ trước đến giờ luôn đi ngay ngồi vững, cũng chính vì như vậy, vương gia mới cấp cho ta chính danh, nguyện ý cho ta một danh phận.”
Không ngờ rằng nàng ta lại có thể mặt dày nói chuyện như vậy, Tô Mạt và Lan Như đều ngẩn người ra.
Tô Mạt cười lạnh, mặc kệ nàng ta, Lan Như chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói, không thể chậm trễ.
Lan Như luôn canh cánh trong lòng chuyện Hoàng Phủ Cẩn không cho nàng nói, nàng tức giận nói: “Ban ngày ban mặt, ai lại nằm mơ như vậy? Vì sao chúng tôi đến cái bóng của chuyện này cũng không biết?”
Nhạc Phong Nhi hiên ngang, ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng ta nhớ lại Hoàng Phủ Cẩn đã nói, khi đó người nói chắc chắn sẽ không để cho nàng khổ cực không nơi nương tựa.
Nói như vậy, vương gia thương hại nàng, có tình với nàng.
Nàng biết, vương gia sẽ không vô tình như vậy, dù vương gia thích Tô Mạt, nhưng cũng không phải là không thích mình.
Một vương gia, vốn là nên có vương phi, trắc phi, nếu Tô Mạt không chấp nhận được, vậy mới là khiến người khác chê cười.
Nếu Hoàng Phủ Cẩn sợ Tô Mạt tức giận đau lòng, không chịu chủ động nói ra, vậy nàng sẽ nói thay cho người, có gì không đúng chứ?
“Có phải là thật hay không, do vương gia định đoạt. Vương gia chưa nói, không có nghĩa là không có, nếu như không tin, hai vị có thể tự mình đi hỏi.”
Nhạc Phong Nhi từ khi tới Tô Châu đã muốn nói ra, chỉ là khi đó vết thương của mình chưa lành, cần thuốc của Tô Mạt, cũng sợ Tô Mạt chơi xấu, sẽ hủy dung của mình.
Hiện giờ đã khỏi hẳn, tất nhiên không còn sợ gì nữa.
Huống hồ, có vương gia làm chỗ dựa cho mình, nàng ta dám làm gì chứ?
Nàng ta giở trò với mình, vương gia càng đau lòng hơn.
Bỗng nhiên, nàng ta cảm thấy xung quanh hình như lạnh hơn, nhịn không được rùng mình một cái, giương mắt, đối diện với đôi mắt trầm lặng của Tô Mạt.
Tối tăm, nhìn không rõ hỉ nộ, nhưng nàng ta biết chắc chắn Tô Mạt đang vô cùng tức giận, vô cùng hận mình.
Nhưng nàng ta không sợ, nàng ta chỉ mong Tô Mạt giống như người đàn bà chanh chua vung tay vung chân, có Thẩm tiểu thư, Thẩm công tử, Doãn Thiếu Đường làm chứng, đến lúc đó vương gia khẳng định trực tiếp ban chính danh cho mình, ngược lại nói không chừng là sẽ chán ghét Tô Mạt.
Tính toán của mình rất hoàn hảo.
Tô Mạt mạnh như vậy, cứ mạnh mẽ như vậy, nam nhân có thể chịu được sao?
Nàng so nam nhân còn giỏi hơn, có nam nhân nào không ghen tị, tình nguyện bị nàng che lấp sao?