Doãn Thiếu Đường mở to hai mắt nhìn, hết nhìn Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn Tô Mạt, Tô Mạt gật đầu.
Hắn nói to: “Này, chịu thiệt rồi!”
Hắc Xà tức giận nhìn hắn, hắn sờ sờ cái mũi, tiến đến trước mặt Tô Mạt, cười nói: “Hai đổi một, Tô tiểu thư đúng là rộng lượng.”
Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, như cười như không nói: “Nếu là Doãn công tử, ta cũng sẽ rộng lượng như vậy.”
Doãn Thiếu Đường cười ha ha, “Ta cũng không có cái gì để đổi với tiểu thư.”
Lan Như phát tín hiệu ra, không lâu sau Lưu Vân và Lưu Hỏa liền đưa nhân chứng sống kia tới.
Hắc Xà nhìn hắn một cái, hai người trao đổi tầm mắt, xác nhận là người một nhà.
Mà khiến cho Hắc Xà ngoài ý muốn là người kia lại có thể hành động bình thường, chỉ là bị điểm huyệt mà thôi.
Nhất thời ánh mắt Hắc Xà trầm xuống, hành động bình thường, nhưng không tự sát, điều này chứng tỏ người này vô cùng có khả năng đã phản bội, dù không phản bội, cũng có khả năng là đã sợ chết rồi.
Lưu Hỏa trao đổi ánh mắt với Tô Mạt, sau đó buông người kia ra.
Người kia đi đến bên cạnh Hắc Xà, nâng cánh tay phải để ngang ngực, đầu gối chân trái chạm xuống đất, hành lễ.
Tô Mạt tò mò nhìn hắn, trước mặt kẻ địch, vậy mà vẫn làm như vậy, thật là một tổ chức chặt chẽ.
Hắc Xà hừ một tiếng, điểm vài cái trên người kia, đáng tiếc là không thể giải huyệt được, không khỏi có chút nóng nảy.
Hoàng Phủ Cẩn giơ tay, cách không điểm vài phát, giúp người kia giải huyệt, thản nhiên nói: “Các ngươi đi đi, bình mình ngày mai, đến đây trao đổi Yêu Xà cô nương.”
Hắc Xà tức giận nhìn hắn và Tô Mạt, lại liếc nhìn Yêu Xà một cái, vô cùng không muốn.
Yêu Xà âm trầm trừng hắn, hắn đành oán hận dậm chân, dẫn theo người kia đi.
Hắn vừa đi, những con rắn quấn lấy Ngụy An Lương cũng đi theo.
Nhìn bộ dạng chật vật của Ngụy An Lương, Tô Mạt biết hắn cảm thấy thất bại, ngẫm lại cũng đúng, gia tộc thần bí trong giang hồ, chống lại hắc bang dân gian, bên mạnh bên yếu, tất nhiên không cần phải nói cũng biết.
Ngụy An Lương cũng không cần buồn phiền, dù sao mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, sở trường khác nhau rồi.
Những bạch y nhân đó dù có lợi hại hơn nữa, cũng không dám trắng trợn chạy đến giết người trước công chúng, mà Tào bang của hắn lại dám mấy ngàn người đánh nhau trên sông, máu chảy thành sông, quan phủ lại phải kiêng kị vài phần.
Hoàng Phủ Cẩn và Thẩm Tam trò chuyện vài câu, cảm ơn bọn họ đã quan tâm, bảo bọn họ đi nghỉ đi.
Ngụy An Lương không yên lòng liếc nhìn Tô Mạt một cái, thấy nàng không hoài nghi mình, rồi mới cùng Thẩm Tam rời đi.