Hôm nay trận pháp đã mở, chính là rừng hoa bình thường, đối với bọn hắn mà nói, ra ra vào vào tự nhiên vô cùng nhẹ nhõm.
Sau khi Hoàng Phủ Cẩn báo qua tên họ, Vân Thiếu Khanh vẫn quan sát hắn, không che giấu chút nào sự thưởng thức của mình, vô luận nhân phẩm hay tướng mạo hoặc là công phu, người này hình như cũng là cực phẩm trong tinh phẩm.
Hắn lại nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Cô nương còn không nói cho tại hạ tên họ của người.”
Tô Mạt bật cười, không có nửa điểm thận trọng: “Ta tên là Tô Mạt. Đa tạ Vân công tử giải vây cho chúng ta. Vân công tử nếu từ Nam Trạch tới, chúng ta ngược lại có rất nhiều nghi ngờ muốn thỉnh giáo đấy.”
Vân Thiếu Khanh đột nhiên cười khẽ: “Tại hạ vinh hạnh.”
Hắn làm cái tư thế mời, dẫn đầu dẫn đường.
Mọi người cũng không có dị nghị gì, hình như này trong trận tử vi, hắn chính là chủ nhân, dù sao hắn so với bọn họ rất quen thuộc.
Đi hai bước, Ngụy An Lương đột nhiên nói: “Ai nha, Doãn công tử còn chưa tìm được.”
Vân Thiếu Khanh dừng bước, nghi ngờ nhìn về phía bọn họ: “Doãn công tử?”
Ngụy An Lương gật đầu một cái, nói một lần chuyện Doãn Thiếu Đường bị cành hoa cuốn đi.
Nghe vậy Vân Thiếu Khanh đọc trong miệng một lần: “Doãn Thiếu Đường”, ngay sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ, cười nói: “Hắn không có gì đáng ngại, mấy vị không cần phải lo lắng, chỉ sợ đã đi rồi.”
“Đi?” Mấy người kinh ngạc nói.
Vân Thiếu Khanh giơ tay lên phất phất: “Các vị nếu không tin, có thể phi thân lên, đạp quanh rừng hoa này, xem một chút còn có một người tồn tại hay không?”
Mặt mày Ngụy An Lương trầm xuống, quả nhiên giẫm chân bay lên, vận khởi khinh công, đạp lên rừng hoa chạy một phen.
Vân Thiếu Khanh nhìn về phía Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Chờ bọn hắn đến nhà chính, Ngụy An Lương cũng đã trở lại, mặt hắn trầm như nước, “Doãn Thiếu Đường quả nhiên không thấy.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Tam liền kinh ngạc, hắn vỗ án: “Chẳng lẽ hắn —— là gian tế?”
Nếu không vì sao người phá trận vừa xuất hiện, hắn lập tức kinh hoảng chạy?
Vân Thiếu Khanh liền hỏi tình hình lúc đó, Ngụy An Lương giải thích thay một chút.
Vân Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, lạnh nhạt nói: “Chắc hẳn hắn không muốn đụng phải ta, cho nên liền trốn.”
Tô Mạt nghe được ý tứ: “Vân công tử biết Doãn Thiếu Đường?”
Vân Thiếu Khanh cười với nàng, sắc mặt càng phát nhu hòa thân thiết, làm cho người ta thấy như cây đón gió xuân: “Nếu như tại hạ không đoán sai, hắn nên họ Quân mới phải, đó chính là Quân Thiếu Đường, là Nam Trạch Quân gia Thất thiếu chủ.”
“Thiếu chủ?” Khuôn mặt diễm lệ của Thẩm Tam lập tức âm trầm: “Nói, hắn đến gần ta như vậy, ngược lại có dụng ý khác rồi. Chỉ là không biết trận pháp trong biệt viện này là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ từ trước thật lâu bọn họ đã xâm nhập vào Thẩm gia chúng ta hay sao?”