Độc kia hay là Tô Mạt hạ, cố ý hãm hại Thẩm gia bọn họ.
Tô Mạt liếc nàng một cái, vị Thẩm tiểu thư này, có lúc đầu óc dường như rất nhanh nhạy, có lúc lại như bị lão hóa rồi.
Dù sao dường như cũng không thích hợp lắm.
Thấy Tô Mạt không để ý tới nàng, Thẩm Tinh Tinh càng thêm giận: “Ngươi nói, có phải là ngươi hạ độc hay không? Coi như không phải ngươi...ngươi cũng biết đúng không? Các ngươi không sợ độc, còn phải làm nhà ta hoảng hốt như vậy, hừ, thật là quá đáng.”
Tô Mạt đối với nàng quả thực là hết ý kiến, vị tiểu thư này rốt cuộc là không rành việc đời, vẫn còn quá coi mình làm trung tâm, không hiểu được phải xem xét thời thế một chút nào, không hiểu được lòng người hiểm ác như thế nào.
Nàng nói hưu nói vượn như vậy, nếu như mình thật muốn so tài cùng nàng, tùy tiện hãm hại hãm hại, cũng đủ khiến Thẩm gia bọn họ chịu khổ một hồi.
Lại tới ăn điểm tâm trái cây, Thẩm lão gia tự mình nếm trước, sau đó mới bưng cho khách ăn.
Hoàng Phủ Cẩn cuối cùng cũng không gò bó, cũng không cố ý cẩn thận mà vẫn ăn uống bình thường.
Dù sao lúc uống rượu quả thật ăn không đủ no, sức ăn của hắn vẫn là không nhỏ.
Thẩm lão gia nhìn Hoàng Phủ Cẩn không thèm để ý tiếp tục ăn uống..., lập tức buông lỏng, lại bắt đầu cười nói.
Tô Mạt tính toán trong lòng, trải qua chuyện này, vậy không cần quá quan tâm việc Thẩm lão gia có cấu kết cùng Bạch y nhân hay không, đến lúc đó bọn họ thăm dò cũng sẽ dễ dàng chút.
Qua ước chừng gần cả canh giờ, Thẩm Tam cùng Thẩm Phỉ vội vã trở lại.
Sắc mặt Thẩm Phỉ không tốt, âm trầm, vào trong nhà, cũng không kiêng dè Hoàng Phủ Cẩn, nói với Thẩm lão gia: “Phụ thân, nhi tử đi tra hỏi, đồ ăn ở phòng bếp, nhất nhất đều là đầu bếp nhà chúng ta làm, mang thức ăn lên cũng đều là người tin cẩn, trung gian cũng không có để người khác qua tay. Tất cả đều là người thân tín ngày thường vẫn xử lý chuyện ăn uống của phụ thân.”
Thẩm Phỉ là trưởng tử Thẩm gia, làm việc từ trước tới nay luôn là người chững chạc, nói một không hai.
Hắn nói ra chính là bảo đảm.
Sắc mặt Thẩm lão gia cũng không dễ nhìn.
Ở đây đều là qua tay người thân tín, không qua tay người ngoài, vậy thì đại biểu thiếp thất, con thứ, cái khác tôi tớ, người ngoài của lão càng không có tư cách động tới.
Người lão huấn luyện ra, lão biết, bọn họ tuyệt đối trung thành.
Chỉ cần lão phân phó, như vậy bọn họ liền tuyệt đối sẽ làm tốt công việc của mình, dù là luôn chỉ có một mình tới đưa cơm, trung gian có người muốn xem hoặc là dùng thủ đoạn dụ dỗ thậm chí có thể dọa nạt, người đó tuyệt đối cũng không sẽ rời tầm mắt khỏi hộp đựng thức ăn, càng sẽ không đem hộp đựng thức ăn đưa tới trong tay người khác hoặc là để dưới đất.