Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 2190

Hắc Xà cùng Hôi Xà cũng bị Tô Mạt đút thuốc tê đặc chế thêm độc dược, để bọn hắn  một chút hơi sức cũng không có, nói chuyện cũng không được, coi như giả bộ đau bụng cũng không giả được.

Tô Mạt mới không tin cái loại giả yếu nhược bỏ trốn đó, cái gì giả bộ đau bụng, là có thể lừa gạt người, sau đó đánh ngã người chạy trốn.

Vậy cũng phải xem đối thủ mới được.

Nàng quản hắn khỉ gió có phải đau bụng nhức đầu hay không, một ngày không để ý tới, nếu dám gọi một ít độc dược để hắn câm miệng.

Hắc Xà cũng Hôi Xà hình như cũng biết thủ đoạn của nàng, căn bản không dám làm gì, dù thế nào đi nữa bọn hắn trên tay có Nhạc Phong, bọn họ tin tưởng, Tô Mạt sẽ không làm gì bọn họ.

Dọc theo đường đi, Tô Mạt vô cùng vui vẻ, còn có tâm tình mang theo Lan Nhược cùng Lan Như phi ngựa bắn chim nhạn, hoặc là đuổi theo thỏ, tóm lại không có Nhạc Phong nhi diễn trò ngay trước mắt, bọn họ chơi cực kỳ sung sướng.

Hoàng Phủ Cẩn vẫn đi theo họ cách đó không xa, mặt lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đuổi theo bóng dáng của Tô Mạt.

Hôm nay nàng đã trưởng thành, mặc kệ mặc quần áo gì đều đẹp mắt, hoang vu như vậy,  bầu trời xanh thẳm, mặt đất vàng xám, cỏ hoang xào xạc, ngược lại làm cho nàng có vẻ như tinh linh, làm cho người ta vui tai vui mắt, không thể rời mắt.

Đêm khuya, ngoài hai trăm dặm.

Doãn Thiếu Đường mặc áo trắng bồng bềnh, áo choàng màu đen bay phất phới, trên mặt tuấn mỹ như được đúc thành không có vẻ mặt gì, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hơi trầm xuống, dưới ánh đèn tím có một loại trầm tĩnh tối tăm không nói ra được.

Giống như là Diêm Quân trong địa ngục nắm giữ sống chết, không giận mà uy, có một loại sức lực đen tối.

Cùng bộ dáng lúc trước thoải mái không vào khuôn khổ tưởng như hai người.

Sau lưng trong trướng, một bóng người mảnh mai chậm rãi đi ra ngoài, dáng vẻ thướt tha mềm mại, thân hình nàng mỏng manh, chụp lấy áo choàng, khiếp khiếp đứng ở trong gió.

Doãn Thiếu Đường quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi nói bọn họ nhất định sẽ dừng lại cứu ngươi, xem ra phải thất vọng."

Nàng kia chính là Nhạc Phong, dung nhan nàng ta vẫn như cũ thanh thuần kiều khiếp, ánh mắt lại băng lãnh như sương.

Nàng cho là mình mất tích, bị bắt, Hoàng Phủ Cẩn nhất định sẽ yêu cầu cứu nàng trước, như vậy thì có thể kéo chậm hành trình bọn họ, lại không nghĩ rằng, thế nhưng lại như vậy.

Bọn họ mặc kệ nàng, trực tiếp đi Tuy Châu rồi, chẳng lẽ cứ như vậy vội vàng muốn thoát khỏi nàng sao?

Nàng cứ để cho bọn họ ghét như vậy sao?

"Đó là bởi vì bọn họ tin tưởng ngươi sẽ không làm gì ta, nếu không bọn họ không cần đi Tuy Châu rồi."

Nếu như nàng không ở đây, bọn họ đi Tuy Châu có ý nghĩa gì?

Hoàng Phủ Cẩn là vì nàng mới chịu trình tấu Hoàng đế, đặc xá lỗi của đại ca, đó là vì để nàng có nơi trở về.

Nếu như không phải là Tô Mạt......

Răng ngà của nàng cắn lộp cộp, Tô Mạt, đời này tất nhiên là nước lửa không cùng tồn tại.

Doãn Thiếu Đường nghiêng đầu nhìn nàng, trong ngọn đèn, nàng xem ra so ban ngày càng thêm xinh đẹp, cả người càng thêm mềm mại nhu nhược, có thể kích thích dục vọng bảo vệ trời sanh của nam nhân đối với nữ nhân.

"Thân thể của ngươi khá hơn chút nào không."

Hắn không khỏi ân cần nói.

Vì trì hoãn hành trình của Tô Mạt, nàng cố ý để người cầm rắn độc cắn nàng, ai biết Tô Mạt sẽ ác độc như vậy, thế nhưng đâm lao phải theo lao, để cho nàng chịu nhiều đau khổ.

Nàng nhất định sẽ làm cho Tô Mạt trả giá thật lớn.

Nàng hơi cúi đầu, để cho mình lông mi ở trong ánh đèn tinh tường tăng tại đáy mắt, càng thêm lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.

"Đa tạ Doãn công tử rủ lòng thương xót."

Ban đầu nàng xem sai lầm rồi người, nên hiện tại Doãn Thiếu Đường hợp tác, mà không phải Ngụy An Lương.

Người kia thế nhưng đối với Tô Mạt có hảo cảm, biết nàng đối với Tô Mạt hận thấu xương, phái nhiều người tới giám thị nàng như vậy.
Bình Luận (0)
Comment