Hoàng Phủ Giác mỉm cười, lấy ra thủ dụ hoàng đế làm như thật đọc một lần.
Sau đó nói:“Các vị chỉ trả lời một vấn đề là đủ, là đối với nền kinh tế tài chính của Đại Chu ta có cách nhìn nhận cùng giải thích ra sao, viết
trên giấy, ta sẽ phong kín mang về, trình bệ hạ dự lãm rồi quyết định.”
Thái tử mị hí mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Giác, hắn nắm được tin tức, rõ ràng là hoàng đế cho hắn đặc quyền quyết định tại chỗ.
Cho nên hắn mới đến nhìn xem, muốn gây chút áp lực, đem Tống Ngũ đẩy lên vị trí đó.
Như thế nào, lại là viết trên giấy, trình bệ hạ dự lãm quyết sách?
Hơn nữa gần đây phụ hoàng tuy rằng để hắn cùng Hoàng Phủ Giác cùng nhau
giúp đỡ xem tấu chương, nhưng phân tấu chương trọng điểm lại không giống nhau.
Vốn hẳn là phải để hắn xem một ít tấu chương quan trọng
chút, Hoàng Phủ Giác xem những loại tấu chương kiểu như vấn an không
quan trọng.
Nhưng có thời điểm Hoàng Phủ Giác xem tấu chương không khác gì với mình là mấy, hoàng đế thoạt nhìn có vể rất công bằng.
Tỷ như nói Thị MậuTư để Hoàng Phủ Giác đến quản, thủy đạo liền giao cho hắn.
Hắn thấy Hoàng Phủ Giác như thế, nhất thời cũng không có hứng thú, đứng dậy nói:“Một khi đã như vậy, ngũ đệ cứ quản lý nơi đây đi.”
Mọi người lập tức cung đưa thái tử rời đi.
Thời điểm đi đến Tô Mạt trước mặt, thái tử dừng lại cước bộ, cúi đầu nhìn
nàng một cái, thản nhiên nói:“Ngươi cũng theo ta hồi cung đi.”
Tô Mạt đã đem những lời muốn nói nói cho nhị ca nghe rồi, đương nhiên cũng không có gì phải lưu lại .
Chính là thân thể nhị ca, không biết như thế nào, cho nên nàng để Lăng Nhược lưu lại.
“Ngươi ở trong này bồi nhị thiếu gia, chờ hắn trở về phủ, khám đại phu, ngươi mới trở về.”
Lăng Nhược ứng lời, đi ra ngoài truyền lời với đám tiểu tử đi theo Tô Việt,
kêu bọn họ về nhà truyền lời, trước hết mời đại phu, miễn cho thi trở về còn phải đi thỉnh.
Tô Mạt đi theo thái tử đi ra ngoài, xe diêu ( một loại xe nhẹ thời xưa) của thái tử đang đậu ở bên ngoài.
Tô Mạt vội hỏi:“Ta vẫn nên đi mướn kiệu phu ngồi kiệu về thì hơn.”
Thái tử hơi phất tay ngăn cản một chút, lại thuận thế sửa thành tư thế thỉnh,“Đi lên đi.”
Tô Mạt đành phải xin phép, đạp lên chiếc ghế sơn màu đỏ lên xe, thái tử lại nhẹ nhàng vén áo bào nhảy lên.
Xe ngựa của thái tử thực rộng rãi, bên trong xe lót tấm thảm dưới sàn, bày chiếc bản nhỏ gỗ tử đàn, chủ vị có bày một chiếc giường thấp có trải
đệm gấm.