Giờ phút này, ánh mặt
trời chiếu vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, quả thực mĩ miều hơn vạn vật xung quanh, giống như bảo thạch độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Làm cho người ta nhịn không được mà muốn sưu tập cất giấu đi.
Hắn xúc động mạnh, không thể tránh nhớ tới Cố di nương, luôn cảm thấy Tô
Mạt có rất nhiều chỗ rất giống người nữ nhân ông yêu nhất đời đó.
Hắn cảm thấy đau nhức, ôm chặt lồng ngực, không nghĩ tới chỉ ra ngoài có
một chuyến khi trở về đã cùng nàng âm dương cách biệt. Nếu thời gian có
thể quay trở lại, hắn thà rằng mất đi hết thảy chứ không muốn mất đi
nàng.
Hắn vốn chỉ là muốn quở trách Tô Mạt, làm cho tiểu nha đầu
đó không được xuất hiện trước mặt Hinh Nhi, nhưng nhìn tư thái như muốn
bay lên trời không của Tô Mạt, tuổi còn nhỏ mà có loại khí thế khiến
người khác không dám khinh thị, hắn quay đầu rời đi.
Hắn mơ hồ
cảm thấy, tiểu nha đầu này trong tận xương cốt kỳ thật rất giống hắn.
Làm cho hắn không đành lòng trách móc nặng nề, thậm chí vô thức muốn tới gần tiểu nha đầu đó, bổ đầu của tiểu nha đầu đó ra xem trong đó chứa
cái gì?
Là thứ hắn không biết, không thấy qua hay sao.
Nếu có người thấy, nhất định phải kinh ngạc, Quốc Công gia một người luôn
đứng trước trăm ngàn vạn quân trấn tĩnh, vẫn tự nhiên như thường, thế
nhưng hiện tại lại vội vàng đi như bỏ chạy, thật không sao tưởng tượng
được.
Tô Mạt có điểm kỳ quái, tại sao không có ai đến răn dạy
nàng, nàng bị Tô Hinh Nhi đánh, nàng cũng đá ngã Tô Hinh Nhi, đụng vỡ
đầu.
Bất quá binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, bọn họ hiện tại không đến, nàng sẽ có một ngày yên ổn.
Cứ như thế Tô Mạt ban ngày lặng lẽ đi tìm Hồ đại phu, cùng học y với Hồ Tú Hồng, cùng Hồ đại phu sắp đặt kế hoạch, đọc sách, buổi tối thì ở tiểu
viện nghỉ ngơi.
Tình bạn của nàng cùng Hồ Tú Hồng cũng thêm thắm thiết theo ngày tháng.
Vài ngày nay, sau khi làm xong bài tập nàng và Hồ Tú Hồng liền trốn đi
chơi, những trò vận dụng đầu óc nàng ta không phải là đối thủ của nàng.
Hồ đại phu cùng phu nhân ở một bên vẻ mặt nhân ái nhìn các nàng.
Tô Mạt nghe được bên ngoài vang lên một tiếng mèo kêu, nàng lập tức cảm giác được đó không phải là tiếng mèo kêu thật sự.
Quả nhiên, Hồ tiên sinh lập tức đứng dậy :“Các ngươi cứ chơi đi, ta đi phòng bếp lấy điểm tâm cho các ngươi.”
Tô Mạt cười thầm, điểm tâm trên bàn Hồ phu nhân vừa mới đem lên.
Một lát sau, Hồ đại phu trở về, trong tay thật đúng là có một bao điểm tâm, hai hài tử cũng không chơi nữa, đi rửa tay ăn chút điểm tâm.
Hồ
Tú Hồng giương mắt cười :“Mạt Mạt, ngươi tuy rằng học thuộc lòng rất lợi hại, nhưng nếu chơi con lăn *(trò chơi yo-yo), ngươi không phải đối thủ của ta a. Ăn điểm tâm xong ta dạy cho ngươi.”
Nàng rốt cục cũng lợi hại hơn so với Tô Mạt nên rất nhiệt tình chỉ dạy.
Tô Mạt cười hết sức hồn nhiên,“ Cầu vồng nhỏ à, chúng ta cần thi đấu mới biết à.”