Hắn trong lòng mỗi ngày đều cảnh cáo bản thân, phải đợi nàng lớn lên, chờ nàng lớn lên .
Không nghĩ tới...... Vừa nhìn thấy nàng, vẫn là nhịn không được.
“Mạt nhi......” Thanh âm hắn có chút khàn, đè nén.
Lần này Tô Mạt ngay cả hai bên mang tai cũng đỏ lên rồi.
Bọn họ cứ như vậy đứng ở trên ven một sườn đất ven đường, cũng không biết có người đi đường nhìn thấy hay không nữa.
Thật sự là xấu hổ chết đi được.
Nàng vuốt hai má nóng bỏng, ấp úng nói:“Ta còn nhỏ như vậy......”
Nàng đang tự trách, tuy rằng tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng thân thể dù sao vẫn còn nhỏ, nàng đã đói khát như vậy, tựa hồ......
Có điểm rất không biết mắc cỡ, để cho Diệp lão nhân nói trúng rồi, thật sự là...... Nàng nâng tay bưng kín mặt.
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, hắn ngưng mắt nhìn nàng,
nâng lên hai má của nàng,“Mạt nhi, là ta rất già sao?”
Tuy rằng mười tám mười chín tuổi, là lứa tuổi như hoa xuân mới nở mặt trời mới mọc bình thường.
Nhưng so với bộ dáng mềm mại của nàng mà nói, chỉ sợ hắn vẫn là rất già.
Không thể cùng nàng cùng nhau lớn lên, không thể làm cho nàng cảm nhận được
niềm thích thú chơi đùa của thanh mai trúc mã, không thể canh giữ ở bên
người nàng, làm bạn với nàng.
Đợi đến thời điểm đúng độ thanh xuân mỹ miều của nàng, hắn lại đã thật sự già đi.
Nghĩ đến điều đó, tâm hắn lập tức như bị tóm chặt.
Nếu không phải nàng so với nữ hài tử khác bất đồng, tâm tư nhạy bén thâm
trầm một ít, lứa tuổi này, chỉ sợ sẽ bị hành động khinh bạc như vậy của
hắn hù chết mất.
Nàng chu miệng liếc n hắn, nàng đang ngại chính mình còn quá nhỏ không thể đứng ở bên hắn, hắn lại trách hắn già.
Tuy rằng từ lúc quen biết hắn đã cách xa nhau 6,7 tuổi, nhưng may mắn là ở bên trong tâm hồn tuổi tác nàng đã lớn.
Kiếp trước thời điểm chính mình nghịch ngợm gây sự giống tên tiểu tử nghịch
ngợn, tính cách cũng đơn thuần, hai mươi bốn hai năm tuổi rồi, còn bị
người ta nói là đang học cao trung.
Thật sự là tức giận.
Mà Hoàng Phủ Cẩn, từ nhỏ đã lão luyện, bởi vì hoàn cảnh cuộc sống hay các
mối quan hệ, tuổi tâm lý so với người bình thường ít nhất phải lớn hơn
mấy tuổi, cho nên so với nàng chỉ sợ còn trưởng thành hơn nhiều.
“Chúng ta đi Hoa Phố được chứ?”
Ở lúc nàng đang rối rắm không biết nói ra vấn đề gì, Hoàng Phủ Cẩn cũng
đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, vẫn như lúc trước, coi nàng như tiểu
công chúa àm hắn bảo hộ, dùng giọng điệu sủng nịch nói chuyện với nàng.
Giống như hắn là đại ca ca vậy.