Nói rồi, nàng ta cẩn thận nhìn kỹ Hương Phiến vài lần: “Nghe nói trong đám hạ nhân của phủ tướng quân thì ngươi là xinh đẹp nhất. Trước kia ta không để ý, nhưng hôm nay nhìn kỹ, mắt hạnh má đào, đúng là vô cùng xinh đẹp. Nhưng nha hoàn mà xinh đẹp như thế để làm gì? Quyến rũ chủ tử à?”
Hóa ra lần trước Ngọc Nghiên nói Hương Phiến xinh đẹp hạng nhất không phải là nói láo, mà là sự thật.
Nhưng lời này rơi từ trong miệng Liễu Mi Vũ lại khiến Hương Phiến cảm thấy không tự hào gì cả, mà chỉ thấy sợ hãi.
Một lát sau, Liễu Mi Vũ kéo châm cài tóc xuống, ném ra trước mặt Hương Phiến: “Dùng cây châm này mà vạch mặt ngươi ra đi”.
Hương Phiến mãnh liệt lắc đầu, lui về sau: “Phu nhân đừng mà… nô tỳ biết sai rồi ạ… lần này nô tỳ biết sai rồi…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================
Trên mặt Liễu Mi Vũ tràn ngập sự ác độc: “Muốn chết hay muốn sống, ngươi tự chọn đi. Hôm nay, ngươi mà không làm thế này thì ta sẽ nói cho tướng quân biết ngươi hạ độc vào canh”.
Mặt Hương Phiến xám như tro tàn.
Liễu Mi Vũ bật cười, lại nói: “Ngươi nói xem, tướng quân còn không thèm hỏi Vân Nga một câu mà đã xử tử rồi, nếu tướng quân biết chân tướng thì ngươi còn sống nổi sao?”
“Phu nhân, phu nhân đừng ép nô tỳ…”
“Ta cứ ép ngươi đấy, là ngươi phản bội ta trước!”
…
Sau đó, Liễu Mi Vũ hạ lệnh cho quản gia chuẩn bị quần áo trang sức cho Hương Phiến, đồng thời ban cho một tiểu nha hoàn hầu hạ, Từ nay về sau, Hương Phiến sẽ là nha hoàn thông phòng của Tần Như Lương.
Đây có lẽ là kết cục tốt nhất rồi.
Tướng quân có thêm người hầu hạ, sau này cũng khai chi tán diệp, là một chuyện vui lớn.
Quản gia cũng khen ngợi: “Nhị phu nhân khoan dung độ lượng là phúc của Hương Phiến”.
Ngày hôm sau, một đám người chuẩn bị xong quần áo trang sức, đưa đến trước cửa phòng của Hương Phiến trong Phù Dung Uyển, chờ Hương Phiến đi ra tạ ơn.
Nhưng khi Hương Phiến đi ra lại khiến tất cả phải hoảng sợ.
Tóc tai nàng ta bù xù, quần áo tán loạn, vết máu trải rộng trên mặt, gương mặt xinh đẹp lại hiện lên một vết sẹo đỏ tươi!
Liễu Mi Vũ thấy vậy, lập tức đứng không vững, run rẩy nói: “Hương Phiến… Sao lại thế này…”
Hương Phiến ngẩng đầu lên, nhìn về Liễu Mi Vũ với ánh mắt tràn đầy hận thù.
Tại sao lại thế à? Không phải là ngươi ban tặng hay sao! Hương Phiến chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ đi đến bước đường này.
Nhưng nàng ta không còn cách khác.
Nàng ta quỳ gối trước mặt Liễu Mi Vũ, mặt ngấn nước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phu nhân minh giám, nô tỳ chỉ một lòng muốn ở bên phu nhân, không dám phá hỏng cảm tình của phu nhân và tướng quân, cho nên nô tỳ không muốn làm nha hoàn thông phòng của tướng quân! Nô tỳ không muốn lấy sắc đối đãi, tin rằng tướng quân có thể hiểu cho nô tỳ! Nếu như không có cách nào khác, nô tỳ chỉ có thể tự rạch mặt để thể hiện quyết tâm!”
Liễu Mi Vũ không nói nên lời, rơi lệ không ngừng: “Hương Phiến, ngươi tội gì phải thế… Nếu không muốn thì tướng quân ép buộc ngươi làm gì đâu, như vậy khác nào hại chính mình chứ…”
Nàng ta dìu Hương Phiến dậy, chủ tớ tình thâm: “Là ta hại ngươi, sao ta lại nhẫn tâm nhìn ngươi thành ra thế này được, Hương Phiến…”