Chung sống bao nhiêu năm nay, họ đã là người một nhà từ lâu rồi. Kẻ ăn người ở trong nhà hắn không nhiều, nhưng ai cũng trung thành, cứng cỏi, mới có thể cắn chặt hàm răng quyết không khai nửa lời trong thời khắc then chốt.
Nếu không, khi xưa Tô Vũ cũng không lựa chọn họ.
Bên trong Trì Xuân Uyển, cuộc sống của Thẩm Nguyệt quay về quỹ đạo. Nàng không dám lơ là, hễ có thời gian là đọc hết sách mà Tô Vũ đã đưa tới, nếu điều gì chưa nhớ kỹ sẽ đọc lại từ đầu thêm lần nữa.
Tới khi nàng có thể nghĩ đến bất cứ lúc nào, hạ bút thành văn.
Thẩm Nguyệt phát hiện hóa ra dung lượng não của nàng có thể mở rộng đến mức này.
Nhưng so với lúc trước thì sức khỏe của nàng không còn ổn nữa. Khi ngồi khoanh chân bên chiếc bàn nhỏ, nàng phải ôm theo một lò sưởi mới được.
Trên chiếc bàn đặt hai con rối gỗ, tuy đã có vết nhem nhuốc do cháy sém, nhưng một nam một nữ ở bên nhau trông vô cùng hòa hợp.
Thỉnh thoảng nàng lật giở trang sách, trang giấy ngả vàng hắt ra ánh sáng nhè nhẹ, lướt qua hai con rối gỗ.
Bên ngoài cửa sổ lại lất phất vài bông tuyết.
Thẩm Nguyệt nhìn hai con rối gỗ mà sững người hồi lâu, sau đó bèn gọi Thôi thị tới.
Thôi thị còn chưa đợi Thẩm Nguyệt hỏi đã biết tâm ý của nàng nên nói ngay: “Hồi bẩm công chúa, hiện giờ đại nhân đã ra khỏi Đại Lý Tự và về nhà rồi”.
Thẩm Nguyệt gật gật đầu, dù canh cánh mãi trong lòng nhưng thần sắc trên gương mặt vẫn điềm nhiên.
Sau đó Thôi thị đột nhiên quỳ xuống.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhị nương làm gì thế này?”
Thôi thị nghẹn ngào: “Nô tì biết công chúa hao hết tâm sức để cứu đại nhân. Hiện giờ đại nhân được cứu rồi, nô tì không biết nên cảm kích thế nào, chỉ biết khấu đầu với công chúa”.
Nói xong bà ta tì trán xuống nền đất, khấu đầu với nàng.
Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Nhị nương, mau đứng dậy đi”.
Ngọc Nghiên cũng không nỡ, vội vàng chạy tới định kéo Thôi thị lên: “Công chúa bảo bà đứng lên, bà không chịu đứng, định làm công chúa tức giận đấy ư?”
Thôi thị rơi nước mắt lã chã như mưa: “Nô tì thật lòng rất mừng”.
Thẩm Nguyệt nhìn cuốn sách trong tay, cảm giác nhớ nhung một người khiến nàng vừa thấy cô đơn vừa thấy vững dạ. Nàng nghĩ, cảm giác này vẫn tốt hơn nhiều, chí ít không khiến nàng phải nơm nớp lo sợ, thậm chí ban đêm không dám yên giấc.
Nàng điềm tĩnh đáp: “Cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ dốc hết khả năng để cứu chàng ấy. Nếu phải cảm kích, đáng lẽ nên để ta cảm kích chàng ấy, giúp ta dũng cảm tiến về phía trước, để ta không còn biết sợ hãi, còn cho ta kết được tình cảm chủ tớ”.
Thôi thị nói: “Nô tì sẽ cố gắng hết sức để hầu hạ công chúa thật tốt”.
Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Tuy chàng ấy về nhà rồi, nhưng nhà cửa bị lục soát, chỉ còn chừa lại cái vỏ rỗng. Không biết ở đó có người làm cơm cho chàng ấy hay không, có người lấy thêm chăn ấm cho chàng ấy hay không, vết thương của chàng ấy đã được xử lý hay chưa, có ai sắc thuốc, còn cả sinh hoạt thường ngày, có ai xử trí”.
Thẩm Nguyệt cười cười, lầm bầm mà rằng: “Lo lắng xong chuyện sống chết đại sự cho chàng ấy mà ta vẫn chẳng yên tâm được, lại bắt đầu lo lắng mấy điều này”.
Thôi thị đáp: “Trong lòng cứ day dứt mãi về một người thì không thể không lo lắng, dù chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi cũng chẳng thể bỏ qua”.