Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 1067

Quản gia ở bên cạnh cuống quýt: “Tướng quân, người muốn lục soát thì vào phòng lục soát đi, lão nô xin phép đóng cửa phòng thay đại nhân. Đại nhân bị thương hàn nghiêm trọng, không thể bị lạnh, nếu không bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn, mong tướng quân lượng thứ.

Thẩm Nguyệt lại ho thêm trận nữa, Tô Vũ chậm rãi nói: “Không sao, quản gia, lấy y phục cho ta là được”.

Quản gia vâng lời, đành dè dặt tiến vào, lấy y phục trên bức bình phong xuống, khoác lên người Thẩm Nguyệt đang ngả vào đầu giường, không hề câu nệ.

Thẩm Nguyệt kéo lại vạt áo rất tự nhiên, trong lúc quản gia chắn trước giường và khoác áo cho nàng, thủ lĩnh cấm vệ quân cũng tiến vào, lúc này sự chú ý của hắn ta không ở trên giường nữa, lục soát một lượt trong phòng cũng không phát hiện dấu tích gì bèn quay người ra ngoài: “Làm phiền rồi, đại nhân cứ nghỉ ngơi tiếp đi, cáo từ”.

Tô Vũ nói với quản gia: “Thay ta tiễn tướng quân”.

Quản gia gật đầu, sau đó cũng ra khỏi phòng, quay đầu đóng cửa lại.

Âm thanh ồn ào bên ngoài cùng với đốm lửa dần dần rời xa tiểu viện. Nghe thủ lĩnh cấm vệ quân nói muốn tới tiểu viện khác lục soát, quản gia vâng lời đi trước dẫn đường.


Tiểu viện khôi phục vẻ yên tĩnh.

Trong phòng im lìm, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Thẩm Nguyệt.

Ban nãy nàng phải điều chỉnh nhịp thở và tâm thế, hành động trông có vẻ điềm tĩnh và bình thường, nhưng nàng biết rất rõ, một khi đêm nay bị phát hiện, không chỉ thân phận thích khách của Tô Vũ bị bại lộ mà việc nàng cùng Tô Vũ ngủ cùng nhau trên giường cũng là đại nghịch bất đạo, hậu quả không gì tưởng nổi.

Nàng chỉ là không cho phép bản thân lộ ra bất kì tia hoảng loạn nào.

Nhưng hiện tại sau khi cấm vệ quân rời khỏi, Thẩm Nguyệt mới thả lỏng người, trái tim nàng đập loạn xạ, hơi thở dồn dập, cảm giác căng thẳng bủa vây cả cõi lòng.

Bàn tay ấm áp mang theo chút mát lạnh của Tô Vũ lặng lẽ nắm lấy tay nàng, nói: “Lòng bàn tay nàng đều đổ mồ hôi rồi, không cần phải sợ nữa, người đều đã rời đi rồi”.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn mà lẩm bẩm: “Lời này phải là ta an ủi chàng mới đúng, sao lại ngược lại rồi”.


Tô Vũ cười trầm thấp: “Có thể nhìn ra nàng còn khẩn trương hơn cả ta”.

“Chàng tỉnh dậy từ lúc nào vậy?”

“Mới vừa nãy thôi”.

Nếu cấm vệ quân khám xét tới trong nhà mà hắn còn không tỉnh lại, vậy hắn cũng quá buông lỏng lơ là rồi, hắn không thể để một mình Thẩm Nguyệt che chắn cho hắn rủi ro này.

May mắn thay hai người một hát một xướng, phối hợp nhịp nhàng không điểm sơ hở cuối cùng cũng lừa gạt mà qua được ải này.

Thẩm Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại, phát hiện bản thân còn đang ngồi trên giường Tô Vũ có vẻ như không quá phù hợp nên càng lộ ra vẻ luống cuống hơn vừa rồi liền lật đật dò dẫm trong bóng tối muốn lật tìm quần áo của bản thân: “Trước đó tình hình cấp bách nên mới chen chúc một giường với chàng, bây giờ ta mặc lại trang phục rồi xuống giường, chàng cứ ngủ tiếp đi, ta đợi chàng ngủ rồi mới rời đi”.

Nhưng Tô Vũ nắm chặt tay nàng không buông, nhỏ giọng nói: “Đừng đi”.

Động tác một tay giữ lấy áo khoác ngoài của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, tay Tô Vũ vừa dùng lực liền kéo nàng trở lại giường.

Thẩm Nguyệt bị bất ngờ, tay vừa thả lỏng, váy áo liền nhẹ nhàng tung bay xuống trước giường.

Bình Luận (0)
Comment