Bắp Chân cứ dõi theo đó đuổi theo, dưới chân cũng không có dấu hiệu chậm lại.
Tiểu Hà ở phía sau đã đuổi kịp tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Tiểu công tử, đừng chạy nữa, người không thế cách cung Thái Hòa quá xa…”
Nhưng Bắp Chân vẫn ngoan cố chạy về phía trước thêm một đoạn, vì quẩn chân cuối cùng cũng ngã nhào xuống đất.
Bé ngước cái đầu nhỏ nhìn lên, đôi mắt long lanh ánh nước dõi theo bóng lưng sắp khuất dạng trên con đường rừng thông kia.
Bắp Chân mấp máy môi kêu ‘ ê a’ hai tiếng giống như đang kêu hắn dừng lại.
Tiểu Hà đưa mắt nhìn theo liền ngơ ngác, lúc này mới phát hiện ra dưới bóng cây thường xanh vậy mà còn có một người.
Nàng ta chợt hiểu, nhất định là Bắp Chân thấy có người đi ngang qua bờ đối diện cung Thái Hòa nên bị hấp dẫn, do đó một mạch theo sát tới đây.
Nhìn bóng lưng hẳn là một một vị đại thần nào đó được chủ tử trong cung triệu tới.
Bởi hắn khoác trên mình một thân áo quan, góc áo còn phảng phất hoa văn hạc và mây, chân đi đôi ủng màu đen yên lặng giẫm trên nền tuyết. Hai tay hắn buông thõng dưới ống tay áo, lờ mờ nhưng vẫn đậm nét thanh khiết, mang đến cho người ta cảm giác gọn gàng hoàn mỹ, mảnh khảnh mà cao quý.
Tiểu Hà chưa từng thấy qua vị đại nhân nào có thể mặc quan phục đẹp mắt tới vậy, tuy rằng nàng ta cũng chưa thực sự gặp được mấy người đại nhân trong triều.
Nhưng dường như nàng có thể lý giải được vì sao Bắp Chân lại phải đuổi theo hắn. Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp.
Bởi vì nghe Bắp Chân kêu lớn, bước chân của hắn ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại.
Bóng người dừng lại một chút, sau đó chậm rãi xoay người, nét mặt thản nhiên.
Hai hàng lông mày hơi mảnh và đôi mắt dài sâu thẳm nhìn xa xăm.
Hắn nhìn Bắp Chân một lúc, sau đó nói với Tiểu Hà đang đứng bên kia: “Trời lạnh rồi, đưa nó về đi”.
Bắp Chân đứng dậy muốn đuổi theo, Tiểu Hà sửng sốt, lập tức ôm lấy Bắp Chân, vội vàng hành lễ nói: “Bây giờ nô tỳ sẽ mang tiểu công tử trở về”.
Bắp Chân nằm trên vai Tiểu Hà, vẫn nhìn hắn, cách hắn càng lúc càng xa.
Hắn không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn theo hình ảnh Bắp Chân khuất dần trên đường.
Gió thổi qua khu rừng khiến cho tuyết đọng rơi xuống đất, bóng người hòa vào phong cảnh làm sáng bừng cả một góc trời.
Trở lại cung Thái Hòa, Thẩm Nguyệt đang mang theo Ngọc Nghiên và Thôi Thị ra ngoài để tìm người.
Tiểu Hà giao Bắp Chân vào tay Thẩm Nguyệt rồi quỳ xuống.
Thẩm Nguyệt cũng không tỏ ra quá khó chịu, nàng kiểm tra từ trên xuống dưới Bắp Chân, sau khi xác định nó vẫn bình an vô sự thì mới bình tĩnh nói: “Sao ngươi đi lâu vậy, ngươi đã chạy đi đâu?”
Giọng điệu của nàng mặc dù nhẹ nhàng nhưng trong lời nói lại lộ ra sự uy nghiêm không thể bỏ qua.
“Là nô tỳ nhất thời không chú ý, để tiểu công tử chạy ra khỏi cung Thái Hòa”.
Thẩm Nguyệt cau mày nói: “Nó chạy ra ngoài một mình làm cái gì?”