Ngũ hoàng tử lộ nguyên hình, nó đã dốc hết sức lực để khiến cho thư phòng của Bắp Chân trở nên lộn xộn, bừa bộn.
Sách vở vương vãi dưới đất, bút mực văng tung tóe khắp nơi, ngũ hoàng tử thậm chí còn cầm sách ngồi trên thảm rồi xé từng trang một. Nó nhìn Bắp Chân nói: “Ngươi thích đọc sách lắm phải không? Bây giờ ta sẽ xé hết để xem ngươi đọc cái gì!”
Bắp Chân không quan tâm, ngũ hoàng tử muốn xé thì cứ để nó xé. Dù sao bây giờ Bắp Chân cũng chỉ mới biết có vài chữ thì sao mà đọc được mấy cuốn sách này chứ?
Ngũ hoàng tử xé chán chê thì bắt đầu đập phá, nó cảm thấy vô cùng buồn chán, liền ném một cuốn sách về phía Bắp Chân.
Ngũ hoàng tử tức giận nói: “Ngươi khóc đi, tại sao ngươi không khóc! Nếu như ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ, nói không chừng ta sẽ bỏ qua cho ngươi!”
Ngũ hoàng tử chạy tới tóm lấy Bắp Chân, dùng sức nhéo mặt của nó, dùng sách vỗ vào đầu nó, hung ác nói: “Tại sao ngươi không sợ cá sấu? Ta không phải kẻ nhát gan, ngươi mới là kẻ nhát gan! Mẹ ngươi là kẻ điên, cha ngươi là đồ vô dụng, ngươi là đứa thấp hèn!”
Ngũ hoàng tử hoàn toàn chìm đắm vào niềm vui bắt nạt người khác. Mẹ nó nói rất đúng, chỉ có bắt nạt người khác mới có thể khiến nó vượt qua nỗi sợ hãi, hiện tại nó một chút cũng không sợ hãi nữa.
Những lời mà ngũ hoàng tử vừa thốt ra đều là những lời mà Tề phi mấy ngày nay vẫn thì thầm bên tai nó, qua giọng điệu non nớt của nó còn mang theo một chút hung ác.
Đôi mắt Bắp Chân không lộ ra chút cảm xúc nào, cho dù mặt của nó đang bị ngũ hoàng tử nhéo mạnh đến mức hằn đỏ hết cả lên những dấu ngón tay.
Trong thế giới của Bắp Chân, mặc dù nó vẫn chưa hiểu biết nhiều, nhưng nó vẫn biết rằng cha mẹ nó nhất định là những người tốt nhất trên đời.
Mà nó cũng chẳng hiểu bây giờ ngũ hoàng tử đang nói xấu cha mẹ nó độc ác đến thế nào.
Chẳng hiểu mẹ của ngũ hoàng tử đã dạy con mình thế nào nữa?
Bắp Chân cố gắng né mặt mình ra khỏi tay của ngũ hoàng tử, không nhanh không chậm ngồi xổm xuống đất rồi vươn tay lấy một cái nghiên mực đang nằm trên mặt đất.
Ngũ hoàng tử ngẩn người, lập tức càng thêm thẹn quá hóa giận, nó đập mạnh quyển sách trong tay xuống rồi mắng: “Tên nhóc khốn kiếp! Ngươi dám phản kháng ta!”
Trên tay Bắp Chân dính đầy mực, nghiên mực hơi nặng nhưng nó vẫn cầm được.
Nó chộp lấy nghiên mực, bất ngờ vung vào chân ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử một chân bị đánh khập khiễng khuỵu xuống, ngây người mất một lúc.
Thư phòng ồn ào đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc.
Nó không ngờ rằng Bắp Chân sẽ đánh trả, thậm chí còn dùng nghiên mực đập vào chân mình.
Ngũ hoàng tử còn chưa kịp phản ứng thì Bắp Chân đã nhặt nghiên mực lên đập vào đầu nó lần nữa.
Vết mực đen che đi vết máu rỉ ra từ trán ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử đưa tay sờ sờ, thấy hai màu đỏ đen hòa lẫn vào nhau.
Trước kia cho dù nó thường xuyên đi bắt nạt người khác nhưng cũng không dám ra tay tàn nhẫn quyết đoán như vậy, thế mà Bắp Chân trước mặt nó lại khác, thái độ của Bắp Chân rất quyết liệt, nghiên mực kia cũng vô cùng cứng rắn góc cạnh!
Sự tàn nhẫn và quyết liệt của Bắp Chân hoàn toàn được thừa hưởng từ cha mẹ mình.