Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 121

Hương Lăng rầu rĩ, nàng ta không còn lựa chọn nào khác, đành đáp lời: “Nô tì tuyệt đối sẽ không phản bội phu nhân!”

Thế nhưng suốt thời gian dài sau đó, Liễu Mi Vũ không có đêm nào được yên ổn.

Không biết là mấy con mèo từ đâu tới, cứ đến đêm tối lại nhảy lên nóc nhà gần đó, đứng trên nóc nhà mà kêu gào thảm thiết.

Liễu Mi Vũ liên tục gặp ác mộng, tâm trí không lúc nào bình yên.

Tần Như Lương lập tức hạ lệnh cho người trong phủ, hễ đến tối có con mèo nào xuất hiện sẽ đánh chết hết.

Sau đó mấy nhà dân nuôi mèo ở xung quanh phải trông chừng mèo nhà mình nghiêm ngặt, tránh để vạ lây.

Những chuyện này, Ngọc Nghiên và Triệu thị không định nói với Thẩm Nguyệt.


Tối đó, Thẩm Nguyệt tựa người vào đầu giường, khi Ngọc Nghiên đang đút thuốc thì nàng đột nhiên hỏi khẽ: “Mấy đêm trước ta nghe thấy gần đây có tiếng mèo kêu, sao đêm nay không có?”

Ngọc Nghiên thoáng im lặng: “Công chúa yên tâm tĩnh dưỡng đi ạ, đêm nay không có tiếng mèo kêu còn được ngủ một giấc thật ngon”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Nhưng nghe tiếng kêu ấy, ta lại thấy yên tâm hơn”.

Sống mũi Ngọc Nghiên cay cay, nàng ta im bặt.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Nếu ta đi cướp nó về từ Phù Dung Uyển sớm hơn, có lẽ Tiểu Hoàng sẽ không chết thảm. Nhưng ta cứ nghĩ rằng, ta càng để tâm, Liễu Mi Vũ càng muốn bá chiếm, càng muốn tệ bạc với nó, như thế còn là hại nó. Thế nhưng không ngờ, sau cùng vẫn là hại nó”.

Ngọc Nghiên cố nén nước mắt: “Công chúa đừng nghĩ nữa”.

Thẩm Nguyệt vẫn nói tiếp: “Nếu biết trước như vậy, khi xưa lúc nhìn thấy nó đói khát ở đằng sau phòng bếp, ta không nên cho nó ăn. Nó tự chui vào bếp trộm đồ ăn cũng không đến mức chết đói. Hoặc không thì, sau đó nó theo ngươi tới Trì Xuân Uyển, hai ta không nuôi nó mà đuổi nó đi, nó cũng sẽ không chết”.


Ngọc Nghiên cắn môi, hít một hơi thật sâu: “Công chúa, uống thuốc tiếp đi ạ”.

“Các ngươi chôn nó ở đâu rồi? Dẫn ta đi xem thử”.

Thẩm Nguyệt vẫn không thể xuống giường, nhưng Ngọc Nghiên biết nếu hôm nay không cho nàng nhìn thấy thì e rằng trong lòng nàng vẫn canh cánh mãi, thế nên nàng ta mở cửa phòng, đứng bên khung cửa chỉ chỗ chôn mèo cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt chỉ có thể trông thấy từ xa, ánh đèn khiến mí mắt nàng khẽ cụp xuống, thần sắc rất bình thản.

Ngọc Nghiên nói: “Liễu thị quá độc ác, mấy hôm nay e rằng đám mèo ở gần đây đều cất tiếng oan hờn để trách móc nàng ta. Tướng quân sợ ảnh hưởng tới Liễu thị nghỉ ngơi, bèn phái người ban đêm canh gác, đuổi đánh mèo, hễ bắt được là không còn đường sống, thế nên đêm nay mới không có tiếng mèo kêu”.

Thẩm Nguyệt thu hồi ánh nhìn, nhắm mắt lại.

Tần Như Lương chẳng hề quan tâm đứa bé của Thẩm Nguyệt sống chết ra sao, ngày đó, khi biết tin này thì hắn ta đang ở cùng Liễu Mi Vũ, cũng chẳng hề tỏ ra quan tâm.

Hắn chỉ quan tâm Liễu Mi Vũ nghĩ gì, những người phụ nữ khác ra sao không quan trọng.

Nhưng gần đây Tần Như Lương liên tục nhớ đến hình ảnh Thẩm Nguyệt nâng cao bụng nhảy sinh động, hoạt bát trong buổi sáng tràn đầy ánh nắng tại Trì Xuân Uyển.

Bình Luận (0)
Comment