Bỗng nhiên, bên cạnh chậu quần áo xuất hiện một bóng dáng che phủ cả đầu nàng ta.
Không phải bà tử.
Người này có một đôi giày cẩm tú, thêu những hoa văn hình dây leo. Mép váy màu hạnh chảy xuống, hiện ra đôi chân tinh xảo.
Hương Phiến ngưng lại động tác trong tay, nhịn không được mà chậm rãi dời mắt từ đôi giày và mép váy lên trên.
Hương Phiến nhìn qua cái bụng nhô cao, đến gương mặt bình thản của Thẩm Nguyệt, rồi rơi vào ánh mắt không có chút rung động nào của nàng.
Hương Phiến không dám tin, cũng rất bất an. Nàng ta không nhìn lầm, người đến không phải Liễu Mi Vũ mà là Thẩm Nguyệt.
Nàng ta cứ ngẩng đầu như thế, ngồi xổm nhìn Thẩm Nguyệt, hai chân cũng tê rần đến mức mất đi tri giác.
Thẩm Nguyệt nói trước: “Không nhận ra ta à?”
Hương Phiến lấy lại tinh thần, nói: “Sao lại không nhận ra chứ, ngươi đến đây để cười nhạo ta à?”
Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Đúng thế”.
Người khác đều bị dung mạo đáng sợ mà xấu xí hù dọa, tất cả đều trốn tránh, chỉ có Thẩm Nguyệt là bình tĩnh nhìn thẳng mặt nàng ta.
Bởi vì Thẩm Nguyệt đã từng giống nàng ta, dung mạo bị hủy, gương mặt cũng đang có vết sẹo xấu xí.
Thẩm Nguyệt khom người xuống, nắm cằm của Hương Phiến, nhẹ nhàng ngắm nhìn gương mặt của nàng ta đôi chút: “Chính bản thân ngươi cũng không dám nhìn thẳng vào mình thì ai mà dám nhìn thẳng vào ngươi hả”.
Hương Phiến hơi run rẩy, cười thảm thiết, nói: “Ta nào dám nhìn thẳng, chỉ sợ soi gương thì bản thân cũng sẽ gặp ác mộng ấy chứ!”
Nàng ta giương mi lên, đỏ mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta không thể yên tâm thoải mái như ngươi được!”
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Vậy ngươi vẫn ra tay ác độc với bản thân như thế, là vì hận sao?”
Hương Phiến chấn động, cắn răng nói: “Đúng, ta rất hận! Nhưng ta làm gì được chứ?”
Ngọc Nghiên lấy cho Thẩm Nguyệt một cái ghế, Thẩm Nguyệt chậm rãi ngồi xuống trước mặt Hương Phiến, nói: “Ác giả ác báo, ngươi không oan đâu. Giờ đã nếm trải cảm giác của ta khi bị ngươi hủy đi dung mạo chưa? Lúc ấy ta còn ngốc, ta tuyệt vọng và giãy dụa, nhưng các ngươi đều coi ta như trò cười, vậy giờ ta cũng sẽ trả câu nói đó lại cho ngươi này. Ngươi là một nha hoàn, xinh đẹp để làm gì kia chứ? Ngươi rơi xuống bộ dạng này thì cũng đáng đời làm kẻ xấu xí!”
Hương Phiến trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt, mãi mới phản ứng lại: “Thì ra là ngươi”.
Thẩm Nguyệt xích lại gần nàng ta, khẽ nói: “Là ta gì cơ?”
“Là ngươi đã bày kế ta đúng không?! Là ngươi cố ý làm rơi cuốn truyện kia, cố ý để ta nhặt được, sau đó để ta đặt mình vào nơi nguy hiểm nên mới có kết cục thế này!”
Thẩm Nguyệt híp mắt cười, nói: “Là tự ngươi không nhịn được sự mê hoặc mà? Ngươi hoàn toàn có thể không làm như thế, tiếp tục ở bên cạnh Mi Vũ để làm chó săn trung thành, nhưng ngươi lại không cam tâm, vì Vân Nga đang đè lên đầu ngươi”.
Hương Phiến giận dữ giơ tay tát Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt dễ dàng nắm lấy bàn tay của nàng ta, liếc qua, nói: “Trước kia thì là cành hoa mơn mởn, bây giờ đã như phiến lá già cỗi. Hương Phiến, ta khuyên ngươi nên tự tìm khuyết điểm của bản thân trước đi, nếu không lần sau thất bại tiếp thì sẽ không có ai kéo ngươi lại đâu”.