Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 128

Mỗi người có mục đích riêng của mình, chỉ cần có chung lợi ích thì sẽ không phải kẻ địch.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Trong thời gian dưỡng mặt, mỗi chiều tối ngươi đến Trì Xuân Uyển tìm ta, ta đích thân dạy ngươi”.

Ngày xưa Hương Phiến là nha hoàn vô tài vô đức, cho dù mặt đẹp thì cũng không thu hút nổi Tần Như Lương.

Thẩm Nguyệt nhất định phải dạy dỗ nàng ta, nàng ta mới có tư cách ngang hàng với Liễu Mi Vũ.

Hương Phiến nói: “Nô tỳ rất muốn thế, nhưng mà… bà tử trong viện quản rất chặt, chỉ sợ không có cơ hội…”

Lần này Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên tới là cho người cố gắng cầm chân bà tử chuyên môn coi chừng Hương Phiến thì mới nói chuyện được lâu thế này.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Chỉ cần có lòng một chút thì không lo họ không cho mình cơ hội”.

Hương Phiến cắn môi, mặt lộ vẻ lúng túng.


“Không có tiền à?”

“Nô tỳ không tích lũy được bao nhiêu, nên khó mà bày tỏ lòng thành được”.

Thẩm Nguyệt cũng không bất ngờ: “Ta đây có một trăm lượng, cho ngươi mượn tạm, sau này có tiền rồi thì trả lại ta, cộng thêm tiền lãi một trăm năm mươi lượng nữa”.

Hương Phiến không chút do dự chìa tay: “Nô tỳ đa tạ công chúa ban ơn”.

Ngọc Nghiên đưa số bạc đã chuẩn bị sẵn cho Hương Phiến.

Thẩm Nguyệt như nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Ta khá là tò mò, sao ban đầu ngươi lại hủy dung mạo thế? Mi Vũ bảo ngươi làm thì ngươi làm luôn à? Ta nhớ ngươi đâu phải người như vậy”.

Hương Phiến thầm hận, nói: “Đều là do Liễu Mi Vũ bức nô tỳ! Nếu nô tỳ không làm thì nàng ta sẽ kể chuyện nô tỳ hạ thuốc cho tướng quân. Vân Nga đã có kết quả như thế, nô tỳ chắc chắn sẽ không sống được!”

Thẩm Nguyệt lại cười nói: “Hương Phiến, chẳng phải ngươi rất có bản lĩnh hay sao? Nàng ta chỉ nói vậy mà ngươi đã sợ rồi à?”


Hương Phiến ngẩng đầu, không hiểu nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt lấy ngón trỏ khẽ gõ vào thái dương, nhếch miệng nói: “Đầu óc ngươi có vấn đề hả, nàng ta nói muốn tố giác ngươi, vậy ngươi cũng biết đâu có ít nhược điểm của nàng ta chứ?”

Hương Phiến lập tức bừng tỉnh, nói: “Đáng hận là lúc đó nô tỳ đang lo sợ, bị nàng ta chèn ép. Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, đừng nói không được thấy mặt tướng quân, có nói ra sự thật thì cũng không ai tin! Nô tỳ tạ ơn công chúa đã chỉ điểm!”

Thẩm Nguyệt nói vài ba câu liền hiểu nỗi lo của Hương Phiến.

Nàng ta sợ Liễu Mi Vũ đem chuyện này ra uy hiếp, nhưng lại quên mất nàng ta mà kể hết những chuyện đó ra thì sẽ không ai được yên lành.

Hương Phiến tiễn Thẩm Nguyệt đi, quay về phòng thu dọn đồ đạc, một lần nữa quay về giặt quần áo, nghĩ lại cả quá trình Thẩm Nguyệt đến.

Đầu tiên là cho nàng ta cao thuốc, lại cho nàng ta vay tiền, lúc đi còn “vô ý” chỉ điểm nàng ta vài câu, mọi chuyện dường như đều nằm trong lòng Thẩm Nguyệt.

Tâm tư kín đáo thế này thì không nên đối địch, bằng không, nếu truy ra gốc rễ thì nàng ta sẽ còn tệ hơn cả bây giờ!

Hương Phiến giành thời gian giặt xong toàn bộ quần áo trước khi tối. Cơm tối cũng rất thô sơ, nàng cũng mặc kệ.

Bà tử thấy nàng ta đã làm xong, đang định sắp xếp việc khác.

Bình Luận (0)
Comment