Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 134

Trong lòng nàng ta thật ra nghĩ Tần Như Lương lẽ ra nên gác lại công việc và dành thời gian ở nhà với nàng ta trong ngày hôm nay.

Chỉ là nàng ta không thể nói ra, bởi vì nàng ta sợ mình sẽ trở thành một người quá đáng khiến cho Tần Như Lương khó xử.

Hôm nay nhà bếp chuẩn bị bữa ăn rất kỹ lưỡng, quản gia theo chỉ dẫn của Tần Như Lương mời người từ những cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất kinh thành mang theo đủ mọi loại trang sức tinh xảo vào phủ bày ra trước mặt Liễu Mi Vũ để nàng ta chậm rãi lựa chọn.

Làm gì có nữ nhân nào không thích trang sức? Vừa nhìn thấy trang sức vàng bạc trước mặt thì sắc mặt của Liễu Mi Vũ liền thay đổi, sau khi lựa chọn được nhiều bộ trang sức ưng ý thì nàng ta liền nở nụ cười vui sướng.

Gần đến buổi chiều, Liễu Mi Vũ ngồi trước bàn trang điểm bảo Hương Lăng chỉnh trang giúp mình.

Hôm nay nàng ta sẽ dùng những món trang sức trân quý này để làm đẹp, khiến cho Tần Như Lương kinh ngạc khi trở về.

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt như lang sói của Tần Như Lương nhìn mình thì Liễu Mi Vũ liền cảm thấy vui vẻ.

Bàn tay thon dài mềm mại như không có xương của nàng ta khẽ cầm lên một chiếc trâm cài tóc tinh xảo lên rồi nói: “Hương Lăng, lát nữa ngươi chọn cho ta một bộ y phục nhẹ nhàng mát mẻ, ta sẽ chờ tướng quân trở về cùng ăn cơm”.


Nàng ta cho rằng Tần Như Lương biết hôm nay là sinh nhật của mình cho nên chắc chắn phải về sớm hơn.

Chỉ có điều công vụ lần này là chuẩn bị cho thọ yến sáu mươi tuổi của thái hậu, hoàng đế đã đích thân hạ lệnh nhất định phải tổ chức long trọng, Tần Như Lương nào dám sơ suất, chỉ sợ vào thời khắc quan trọng lại có sát thủ đột nhập ám sát.

Vì vậy buổi tối Liễu Mi Vũ đợi đến khi thức ăn nguội lạnh thì Tần Như Lương cũng chưa trở về.

Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Liễu Mi Vũ dần biến mất.

Hương Lăng bên cạnh khuyên nhủ: “Phu nhân, sao phu nhân không ăn cơm trước, đừng chờ tướng quân nữa, nếu như tướng quân trở về thấy phu nhân bị đói thì nhất định sẽ cảm thấy xót xa”.

Liễu Mi Vũ nói: “Hôm nay ta nhất định phải chờ chàng trở về”.

Đêm nay không trăng không sao.


Thẩm Nguyệt ngồi trong phòng, Ngọc Nghiên tháo kẹp tóc hai bên ra cho nàng, dùng một dải lụa buộc nhẹ tóc ra sau đầu.

Ngọc Nghiên cũng chọn ra một chiếc váy dài có tay và eo rộng rãi thay cho Thẩm Nguyệt.

Ngọc Nghiên biết Thẩm Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài đêm nay liền nói: “Công chúa, chút nữa mọi chuyện cứ giao cho nô tỳ, người cứ ở bên cạnh xem kịch hay là được”.

Thẩm Nguyệt không đáp, chỉ đứng lên mở cửa sổ, nói: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp”.

Khi Tần Như Lương trở về thì đã là nửa đêm.

Vừa bước vào cửa thì hắn ta đã dời bước đến Phù Dung Uyển.

Tuy nhiên, khi Tần Như Lương đi ngang qua rừng mai ở ven hồ nơi mà hắn và Liễu Mi Vũ hay ngồi thì lại đột nhiên dừng bước.

Ở trong đình nghỉ mát ven hồ không biết từ khi nào lại có treo một tấm lụa trắng bốn phía rủ xuống mờ ảo dưới ánh trăng.

Thấp thoáng bên trong màn lụa trắng có bóng dáng của một nữ nhân yểu điệu mặc y phục bó sát màu đỏ tươi, để lộ ra vòng eo cùng cánh tay. Dáng váy thướt tha, phần chân váy uyển chuyển rung nhẹ theo những bước chân.

Đôi mắt của Tần Như Lương như lập tức được thắp sáng bởi chiếc váy màu đỏ như ngọn lửa kia.

Bình Luận (0)
Comment