Sau này Thẩm Nguyệt rất ít khi đến nhà Liên Thanh Châu, đầu tiên là Tần Như Lương giống như uống lộn thuốc, trông chừng nàng rất kỹ, thứ hai là bụng của Thẩm Nguyệt đã ngày càng không tiện.
Tháng bảy nóng như đổ lửa, ánh sáng đốt đỏ nửa bầu trời kinh thành, tất cả mọi nơi đều được nhuộm đầy màu sắc ráng chiều mê người này.
Tất cả đều thưởng thức quang cảnh tươi đẹp này.
Lúc hoàng hôn, có một người ăn mặc như đến từ phủ tướng quân đến phủ của Liên Thanh Châu, nói là công chúa có chuyện quan trọng cần tới phủ của hắn, mời Liên Thanh Châu phái kiệu đến phủ tướng quân đón người.
Chỉ phái một người đến truyền lời, cũng không có điểm gì khác thường.
Thẩm Nguyệt đã ngồi quen kiệu mềm mà Liên Thanh Châu chuẩn bị cho nàng, những kiệu khác nàng ngồi sẽ thấy vừa nóng vừa bí.
Lúc này Thẩm Nguyệt đang ở trong phủ tướng quân, ra khỏi Trì Xuân Uyển, dẫn theo Ngọc Nghiên đi dạo trong hoa viên. Quả hạnh trong rừng cây hạnh đã chín mềm, nàng bảo Ngọc Nghiên hái mấy quả đến, lột ra ăn, ngọt thơm vô cùng.
Khi Tần Như Lương quay về thì gặp phải nàng trong hoa viên.
Trên người nàng được phủ một lớp ráng chiều, tay cầm quả hạnh mềm, híp mắt hưởng thụ.
Tần Như Lương đứng dưới tán cây nhìn một hồi.
Lúc này, Triệu thị giấu trong lòng một thứ, chạy đến, vui vẻ nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người xem đây là gì?”
Một giây trước Thẩm Nguyệt còn nở nụ cười xinh đẹp như gió, nhưng khi thấy thứ trong bọc Triệu thị thì lại dần phai nhạt đi.
Trong ngực Triệu thị là một con mèo nhỏ mới sinh không lâu, nó còn rất yếu, đứng cũng không vững, run lẩy bẩy trong tay Triệu thị.
Cho dù là ai trông thấy động vật vô hại như thế cũng sẽ thấy đáng thương.
Triệu thị nói: “Nhà các vách có mèo cái sắp đẻ, nô tỳ liền một mực theo dõi. Mấy ngày trước nó mới sinh một ổ có ba, bốn con. Biết công chúa thích mèo nên nô tỳ đã xin chủ nhà một con về”.
Bà ta đưa mèo đến trước mặt Thẩm Nguyệt, nói: “Công chúa nhìn xem, con mèo này nhìn có giống con lúc trước không? Nô tỳ đã tìm được một con không khác lắm về cho công chúa nuôi”.
Hóa ra từ khi con mèo kia chết thì Triệu thị luôn ghi nhớ chuyện này.
Thẩm Nguyệt duỗi ngón tay, cực kỳ dịu dàng vuốt ve lông mèo, lại nhẹ nhàng gãi cằm nó. Mèo con hết sức tò mò, duỗi đệm thịt ra đụng vào tay Thẩm Nguyệt, nhưng không đứng vững nên lại ngã vào trong lòng bàn tay Triệu thị.
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu như vậy chọc cho Triệu thị và Ngọc Nghiên bật cười.
Ngọc Nghiên dạt dào tình thương nói: “Công chúa xem này, nó đáng yêu quá. Hay chúng ta nuôi nó đi”.
Chỉ có Thẩm Nguyệt là không cười.
Tần Như Lương rõ ràng trông thấy đáy mắt nàng có một chút tình cảm mềm mại khác hẳn sự kiêu ngạo bất tuân thường ngày.
Nàng lại nhẹ giọng nói với Triệu thị: “Làm khó Triệu mụ quá, Triệu mụ có lòng”, sau đó nàng thu tay về, nhìn con mèo kia một chút rồi quay sang híp mắt nhìn mặt nước hồ không xa, thản nhiên nói: “Chỉ là đời này, ta sẽ không nuôi thêm bất kỳ con vật nào nữa”.
Triệu thị và Ngọc Nghiên đều sững sờ, im lặng không nói.