Liễu Mi Vũ khóc đến chết đi sống lại trong ngực hắn ta.
Hai người bày tỏ nỗi lòng cho nhau, giống như quay về sự keo sơn lúc trước, trong mắt chỉ có đối phương.
Liễu Mi Vũ một mực giữ Tần Như Lương ở lại Phù Dung Uyển, Tần Như Lương thấy nàng ta đau khổ như thế thì cũng không nỡ rời đi, mãi cho đến đêm.
Kể lại chuyện lúc nhỏ, Liễu Mi Vũ mỉm cười trong nước mắt, nói: “Hồi nhỏ gia thế của ta cũng không hiển hách, thường bị công chúa bắt nạt, lúc ấy chỉ có tướng quân là đứng ra bảo vệ ta”, Liễu Mi Vũ thâm tình nhìn Tần Như Lương: “Sau này tướng quân cũng phải tiếp tục bảo vệ Mi Vũ được không?”
Tần Như Lương đáp: “Được, ta sẽ bảo vệ nàng mãi mãi”.
Không biết vì sao, hắn ta đột nhiên nghĩ đến Thẩm Nguyệt, bèn nói: “Hôm nay ta mới biết được con mèo ở Trì Xuân Uyển đã chết rồi”.
Liễu Mi Vũ sửng sốt, sắc mặt bi thương: “Sao lại thế chứ! Con mèo đó đáng yêu như thế, lúc ta đưa về nó còn rất hoạt bát, sao… tự nhiên lại chết chứ?”
Nhìn phản ứng thương tâm của Liễu Mi Vũ, Tần Như Lương cũng yên lòng, an ủi: “Nàng ta không biết nuôi mèo, chết rồi thì trách ai được, Mi Vũ, đừng buồn”.
Thẩm Nguyệt ra khỏi phủ tướng quân, ngồi trong kiệu mềm vén rèm lên, vừa vặn có thể thấy sơn cốc nơi mặt trời chìm xuống, những vầng đỏ ửng đang nhuộm đẫm cả bầu trời.
Lúc này đã không còn quá nóng nực như ban ngày. Khi đi qua ngõ hẹp, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng ve kêu vang ra từ viện nhà ai.
Khi đi ngang qua đầu hẻm này, bên trong ngõ có rất ít người. Ngọc Nghiên đi bên cạnh kiệu, thấy Thẩm Nguyệt hướng mắt ra, vẫn không quên quạt cho nàng, nói: “Đã trễ như vậy mà Liên công tử còn mời đến, nếu lát nữa trời tối không tiện về thì làm sao đây?”
Thẩm Nguyệt bình thản đáp: “Trời tối ở đâu thì nghỉ ngơi ở đó”.
“Nhưng lần trước tướng quân đã đến tận nhà Liên công tử”.
Thẩm Nguyệt cười hai tiếng, nói: “Hôm nay chỉ sợ Tần cẩu sẽ vội vàng làm thịt Liễu gà, đâu rảnh mà quan tâm nhiều thế”.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa nghỉ chút đi, lát nữa đến nơi nô tỳ sẽ gọi người”.
Tướng quân và Liễu thị ở chung, chắc chắn sẽ không đến quấy rầy công chúa được, Ngọc Nghiên nghĩ vậy liền an tâm.
Thẩm Nguyệt buông rèm xuống, tựa ở trong kiệu mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng chưa đi được bao lâu thì kiệu mềm cơ hồ chưa từng lắc lư đột nhiên lại rung chuyển.
Thẩm Nguyệt chấn động, mở mắt ra, còn không kịp đứng dậy thì kiệu đã bổ nhào sang một bên, nàng cũng bị lật theo.
Thoáng chốc, bên tai vang lên tiếng đánh nhau, sau đó là tiếng rên rỉ.
Mùi máu tanh tưởi truyền vào từ bên ngoài.
“Ngọc Nghiên?”
Thẩm Nguyệt liền hô mấy tiếng, nhưng không thấy Ngọc Nghiên trả lời.
Bên ngoài kiệu vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt trầm xuống, đi ra từ trong kiệu, vén rèm lên định chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng lúc mở rèm lên thì Thẩm Nguyệt lại khựng lại.
Một mặt đao sáng loáng vừa vặn kè lên cổ nàng. Trên đao kia còn dính máu, đang chảy xuống tỏng tỏng, trôi vào vạt áo trắng của Thẩm Nguyệt, phảng phất tách ra thành hình hoa mai.