Thẩm Nguyệt đưa tay chạm vào vạt áo trước của mình, giả vờ như nàng vừa mới mặc y phục vào, cộng thêm việc giường chiếu hỗn độn khiến cho tên kia dễ dàng nghĩ rằng Thẩm Nguyệt và tên thủ lĩnh sơn tặc đã xảy ra chuyện gì.
Tên phó thủ lĩnh hỏi: “Đại ca của ta đâu?”
Thẩm Nguyệt ngây thơ nói: “Đêm nay hình như hắn ta đã ăn trúng cái gì cho nên đã ra nhà xí rồi”.
Nếu như lão đại đã thưởng thức xong nữ nhân này rồi, bây giờ lão đại không có ở đây thì chắc chắn là đến phiên hắn ta. Hắn ta nhìn nửa sợi dây thừng trên đầu giường, ánh mắt thâm trầm.
Nữ nhân bụng lớn này không thể chạy nổi, tên phó thủ lĩnh cũng bước vào phòng không chút kiêng kỵ.
Lúc này đám sơn tặc ở bên ngoài uống rượu mua vui đột nhiên phát hiện có một bóng người trên đường đi lên núi, nương theo ánh lửa đã càng lúc càng gần.
Có một sơn tặc chỉ vào bóng người kia rồi nói: “Có người lên núi!”
Đám sơn tặc còn lại cười vang nói: “Ngươi uống rượu tới hoa mắt rồi sao? Từ chân núi lên tới đỉnh núi có biết bao nhiêu trạm canh gác, một người làm sao có thể đột phá lên đây được?”
Tên sơn tặc kia nhìn kỹ hơn, sau đó biến sắc nói: “Con mẹ nó, rõ ràng là có tên khốn kiếp nào đó đang lên núi kìa. Mau đi báo cáo cho lão đại biết!”
Đám sơn tặc ngay lập tức thoát khỏi không khí vui vẻ, tất cả đều yên lặng chờ bóng người kia tới gần.
Khi bóng người kia bước lên đỉnh núi, gió núi thổi tới làm vạt áo đen của hắn bay phấp phới. Khuôn mặt của hắn ta hiện lên dưới ánh lửa đẹp đến mức không thể tìm ra một khuyết điểm nào.
Trên đỉnh núi vắng lặng, yên tĩnh đến mức còn có thể nghe rõ tiếng hơi thở truyền đến cùng với tiếng ếch nhái kêu.
Dường như đây là những gì mà nơi hoang sơn dã lĩnh nên có.
Ngay khi tên phó thủ lĩnh vừa vào phòng đóng cửa thì ngoài cửa đã có một tên sơn tặc hét lên: “Lão đại, không ổn rồi, có kẻ đột phá lên núi rồi!”
Lão đại không có ở đây, tên phó thủ lĩnh trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt, không còn kiên nhẫn mà bước nhanh lại gần, gằn giọng nói: “Là kẻ quái nào ăn gan hùm mật gấu, cho dù kẻ đó là ai, các ngươi nhiều người như vậy mà còn không bắt được một người hay sao? Bắt kẻ đó băm vằm ra cho ta!”
“Vâng!”
Tên sơn tặc quay lại, quát lên với đám sơn tặc còn lại: “Lão đại có lệnh, không cần biết hắn ta là ai, cứ bắt lại rồi băm vằm ra!”
Ngay lập tức ánh lửa bên ngoài sáng rực, khí thế của đám sơn tặc dâng lên ngập trời.
Thẩm Nguyệt chấn động, không biết ai đã đột nhập vào hang ổ của đám sơn tặc. Người đó có quen nàng không? Có phải người đó tới cứu nàng không?
Thẩm Nguyệt không dám ôm quá nhiều hy vọng, lúc này nàng tốt hơn hết nên dựa vào chính mình. Bởi vì chỉ có một người đột nhập vào hang ổ, đao kiếm không có mắt, người đó không bị băm thành thịt nát thì đã tốt lắm rồi!
Thẩm Nguyệt không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nàng phải chớp lấy thời cơ.
Nàng phải tập trung sự chú ý xử lý tên phó thủ lĩnh này, sau đó thừa lúc hỗn loạn trốn xuống núi.
Khi tên phó thủ lĩnh tới gần, trái tim của Thẩm Nguyệt chùng xuống nhưng nàng vẫn cũng chủ động bước lên trên hai bước, nàng đặt tay lên vai tên phó thủ lĩnh, ra vẻ buồn bã nói: “So với kẻ kia thì rõ ràng trông ngươi có năng lực hơn, không ngờ ngươi chỉ là phó thủ lĩnh ở núi này”.