Không được, ngày mai nàng phải gỡ gạc lại!
Thẩm Nguyệt nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nhưng sự thực đã chứng minh, nàng thật sự ngủ rất say khi ở nhà của Tô Vũ!
Sáng hôm sau, lúc dùng điểm tâm, Thẩm Nguyệt vẫn còn đang ngái ngủ. Điểm tâm ở nhà Tô Vũ rất thanh đạm, nhưng đều được điều phối tỉ mỉ, vô cùng thích hợp cho phụ nữ có thai như nàng.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngồi trước bàn ăn, nàng ăn được vài miếng thì nói luôn câu đầu tiên trong ngày: “Tối qua ta ngủ không được ngon”.
Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Vậy hả? Ban nãy lúc đi vào viện của cô để gọi cô dậy ăn cơm thì ta còn nghe thấy tiếng ngáy của cô đấy”.
“…”
Thẩm Nguyệt quyết định không vòng vo với hắn nữa, đi ngay vào điểm chính: “Ta muốn gặp Liên Thanh Châu, bây giờ chắc hắn đã tỉnh rồi, ngươi gọi hắn đến đây ăn điểm tâm cùng đi”.
Tô Vũ bình thản nói: “Hắn chắc không rảnh đâu, từ đêm qua đến sáng nay, Tần Như Lương đã lùng sục cô khắp kinh thành, đoán chừng hôm nay sẽ đến đạp cửa nhà Liên Thanh Châu đấy”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Tần Như Lương tìm ta á? Cũng phải, ta đây tự nhiên mất tích không duyên cớ, hắn ta cũng phải làm bộ đi tìm chứ”.
Tô Vũ không nói gì.
Nhưng lần này không giống ngày xưa, Tần Như Lương lần này có vẻ lo lắng hơn bình thường.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Vậy sao ngươi không đưa ta quay về?”
“Không vội, chờ dưỡng cho cô ổn định thêm đã rồi quay về sau”.
Nhà Tô Vũ không lớn, đi dạo nửa ngày là hết. Mấy cái viện và sân đình đều rất yên tĩnh, chắc là vì chủ nhân nó như vậy, nên không giống những nơi khác.
Nhưng đi dạo mãi cũng chán chứ.
Thẩm Nguyệt đã ở đây hai ngày rồi, có vẻ Tô Vũ không có dự định đưa nàng về hay sao ấy! Liên Thanh Châu cũng không thấy bóng dáng đâu!
Thẩm Nguyệt hoài nghi là nàng vẫn đang bị bắt cóc, chẳng qua là đổi địa điểm thôi.
Nàng không thể nhịn được nữa, đi tìm Tô Vũ nói cho ra nhẽ.
“Có phải ngươi định cứ giam giữ ta mãi thế này không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
“Sao cô lại nói thế?”
“Vậy sao ngươi không cho ta về?”
“Đại khái là chưa đến lúc”.
Trong buổi chầu sáng nay, chuyện công chúa Tĩnh Nguyệt mất tích cũng không thể che giấu được, Tần Như Lương bị hoàng đế mắng cho mướt mặt. Hoàng đế yêu cầu Tần Như Lương nhất định phải tìm được tung tích của công chúa.
Sống hay chết thì cũng phải đưa ra được một câu trả lời.
Nếu không cứ không rõ tung tích thế này thì sao hoàng đế có thể yên tâm.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên cần phải bố trí thủ vệ trong kinh một lần nữa.
Thẩm Nguyệt nhếch môi, híp mắt dò xét Tô Vũ: “Ngươi thừa nhận đi, ngươi có ý khác nữa đúng không”.
Hai người đứng trong đình viện, rừng trúc xào xạc sau lưng, khẽ tạo ra tiếng gió. Tô Vũ chắp tay sau lưng, nhìn người phụ nữ bụng bự trước mặt.