Hai ngày này, Liên Thanh Châu cũng không nhàn rỗi, hắn tận lực đi điều tra tiền căn hậu quả của việc này.
Liên Thanh Châu nói: “Là học trò sơ ý nên mới khiến chúng thừa dịp, quả thật là có người đã mua chuộc đám sơn tặc ngoài thành, muốn đưa công chúa vào chỗ chết”.
Tô Vũ chưa nói vội, chờ Liên Thanh Châu tỉ mỉ kể.
“Hôm đó có người từ phủ tướng quân đến truyền lời, nói công chúa có việc cần gặp học trò, cho học trò phái kiệu đến đón, nhưng sau đó học trò hỏi Ngọc Nghiên thì mới biết là công chúa không hề cho ai đi đến truyền lời, cứ tưởng là học trò có chuyện cần hỏi”.
“Người kia không phải người trong phủ tướng quân mà là giả mạo”.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Tìm được hắn ta chưa?”
“Đã tìm được ạ, hắn ta bị người chỉ điểm. Học trò đã cho họa sĩ đi vẽ lại người mà hắn ta miêu tả”, nói rồi, Liên Thanh Châu đưa ra một xấp tranh.
Tô Vũ đứng yên trong viện, khẽ dừng chân, ngón tay mở giấy vẽ ra, thấy một người trong bức tranh, im lặng không nói gì.
Bức họa này vẽ ra từ miêu tả của người khác, nét vẽ thô sơ, lại thêm ký ức của người miêu tả không được rõ ràng, nên rất nhiều điểm đều hơi mơ hồ.
Tô Vũ nheo mắt, bên trong con ngươi an tĩnh là mấy phần thâm sâu.
“Sư phụ có nhận ra hắn ta không ạ?”
Tô Vũ xếp lại tranh theo thứ tự ban đầu như không có gì, rồi quay người vào phòng.
Hắn không nói lời nào, tiện tay trải một tờ giấy trên bàn, khẽ cầm bút nhuốm mực, rồi phác họa ra một hình dáng.
Liên Thanh Châu đứng bên cạnh yên lặng quan sát, Tô Vũ vẽ vô cùng tinh tế, có thể thấy được từng cảm xúc tinh tế của người trong bức họa kia.
Tô Vũ đặt bút xuống, để cho gió thổi khô vết mực.
Hắn nói: “Mang tranh này đi hỏi kẻ giả mạo kia xem, rốt cuộc có phải kẻ này không. Nếu hắn ta xác định thì cũng không cần giữ lại nữa, phòng trường hợp có người tra hỏi hắn ta.
“Học trò hiểu rồi ạ”.
Kết quả kẻ giả mạo kia thấy bức tranh kia thì xác nhận kẻ sai bảo hắn ta chính là người trong bức họa.
Sau đó, Tô Vũ chỉ cho Liên Thanh Châu mấy phủ trạch, bảo hắn đến chào hỏi, thuận tiện lôi kéo quan hệ.
Liên Thanh Châu là thương nhân, để đứng vững gót chân ở kinh thành thì việc thiết lập quan hệ là chuyện quá bình thường.
Nếu như không phải mang theo thư tiến cử mà Tô Vũ viết thì hắn cũng đã bị rất nhiều quan viên chính trực từ chối ở ngoài cửa rồi.
Những quan viên mà Tô Vũ bảo Liên Thanh Châu đến tìm, đọc được thư tiến cử của Liên Thanh Châu thì thái độ lập tức thay đổi.
Đó là vì Tô Vũ trước giờ không hề đích thân qua lại với bất kỳ quan viên nào.
Trong triều nhìn thì sóng yên gió lặng, nhưng không biết có bao nhiêu người đang ẩn núp chờ thời cơ.
Tô Vũ bây giờ phất áo ngồi bên rừng trúc, bốn phía một mảnh xanh tươi, góc áo trắng nhạt của hắn khẽ đung đưa trong rừng trúc xào xạc tiếng gió.
Lá trúc chập chờn không ngừng, công tử như ngọc, thế gian vô song.